Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua Đây

Chương 150




Cô nhìn hắn, có chút khó hiểu. Tống Tư Duệ nhẹ nhàng cười

"" Anh thật sự hối hận vì khi đó đã không cho em một trải nghiệm vui vẻ vào chính cái ngày được cho là hạnh phúc nhất cả cuộc đời người con gái... Kết hôn vì muốn mẹ hài lòng, không tình cảm. Lần này, cô dâu và chú rể không đổi, nhưng cảm xúc đã khác trước. Anh yêu em, gả cho anh nhé?""

Nước mắt cô lăn dài trên má, gật đầu liên hồi, cô từng ngưỡng mộ những người yêu nhau rồi kết hôn biết bao nhiêu. Nhưng lúc đó luôn cảm thấy bản thân hèn mọn, không dám đòi hỏi quá nhiều

Cô sợ nếu quá tham lam, kết cục của bản thân cũng sẽ giống như cha ruột và anh chị của mình

Tống Tư Duệ thấy cô đồng ý, tâm trạng còn kích động hơn. Hắn âu yếm hôn lên môi cô rồi ôm vào lòng

"" Không được nuốt lời""

"" Ừm "" - Cố Giai Lệ giống như con mèo nhỏ nằm trong ngực hắn thút thít

Đến buổi tối, họ cùng nhau nói tin vui cho Châu Vỹ. Bà đang lên mạng mua sắm đồ cho cháu, nghe xong liền gấp rút gọi điện tổ chức tiệc mừng ở nơi sang trong nhất thành phố1



Chương 150: kết hôn

Nhưng trong tháng này lại không có ngày tốt, tuy khá là không vui nhưng Tống thiếu cũng đành phải đợi đến tháng sau

Vào đúng ngày tổ chức hôn lễ, bầu trời trong xanh, khí tức trong lành, trăm hoa đua nở

Cố Giai Lệ ngồi trong phòng chờ, trên tay là bó hoa hồng đỏ rực. Cô mặc chiếc váy đính hàng ngàn viên kim cương lấp lánh, tóc búi cao che khăn voan mỏng

Cô bước vào lễ đường, nắm tay đưa cô dâu lên khán đài đáng lý phải do cha mẹ ruột nhưng nay người bên cạnh cô lại là mẹ chồng

Tiếng nhạc vang lên, cô đi trên đường rãi đầy cánh hoa hồng đỏ rực. Châu Vỹ đặt tay lên bàn tay nhỏ nhắn vì căng thẳng mà run bần bật của cô con dâu. Nhớ đến qua khứ, con dâu mình trải qua nhiều biến động khó khăn trong cuộc đời, bà vỗ nhẹ

Mong rằng cô sau này sẽ không còn phải buồn rầu, uất ức bất cứ chuyện gì nữa

"" Hôm nay chỉ mời những người thân quen, con đừng lo""

"" Con... con có chút... lo..."" - Cố Giai Lệ khẩn trương, giữ nguyên tư thế thẳng lưng ưỡn ngực nhìn rất tự tin, nhưng lại nói với mẹ chồng



Chương 150: kết hôn

"" Con... con có chút... lo..."" - Cố Giai Lệ khẩn trương, giữ nguyên tư thế thẳng lưng ưỡn ngực nhìn rất tự tin, nhưng lại nói với mẹ chồng

Tiếng vỗ tay của mọi người càng khiến cho cô thu mình hơn

Rõ ràng một năm qua, chứng sợ đám đông đã không còn rồi mà. Sao bây giờ lại tái phát?

Cô có cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi

Không được, Cố Giai Lệ, mau bình tĩnh lại

Cô cố gắng trấn an bản thân, nhìn thẳng về phía trước, một thân ảnh cao lớn dần dần hiện rõ trong tầm mắt. Tống Tư Duệ mặc ái tuxedo màu đen, khí chất của hắn vẫn cứ như mọi ngày, bá đạo lại pha chút tự phụ. Mái tóc đen được vuốt keo cẩn thận, ánh mắt chung thủy dán chặt lên người cô và cả nụ cười dịu dàng kia nữa

Người đàn ông này ngay từ lần đầu... à không, lúc họ còn chưa gặp mặt đã khiến lòng cô bất an thấp thỏm, đến khi được gặp lại càng khủng bố hơn. Nhưng bây giờ, mỗi ngày đều quấn lấy cô làm nũng

Thật sự không thể tưởng tượng nỗi



Chương 150: kết hôn

Cô mãi suy nghĩ vẩn vơ về chuyện quá khứ mà không biết bản thân đã đi đến gần hắn lúc nào không hay. Đến khi hoàn hồn, Châu Vỹ đã đặt tay cô lên tay của con trai mình rồi bước xuống khán đài, hoà cùng với dàn khách mời liên tục vỗ tay chúc mừng hạnh phúc của đôi trẻ

Tống Tư Duệ nhìn cô gái trước mặt, trêu ghẹo

"" Xem em kìa, ngẩn ngơ gì thế? Ngay tại hôn lễ mà dám nghĩ đến việc khác?""

Cố Giai Lệ nhìn hắn rồi đáp trả một câu đầy sâu cay

"" Nghĩ đến hôn lễ lần trước""

""....... Em... có cần thù dai đến thế không, vợ?""1

"" Anh nói xem?""

""......""

"" E hèm, ta hôm nay ở đây minh chứng cho tình yêu của hai con. Các con có bằng lòng cùng nhau chia sẻ đắng cay ngọt bùi, cùng nhau sống đến bạc đầu hay không?"" - cha xứ nhanh chóng lên tiếng để giúp cho vị chú rể nào đó đêm nay rất có thể sẽ không được ngủ trong phòng tân hôn

Tống Tư Duệ nắm tay cô, nở nụ cười

"" Con đồng ý""

Cố Giai Lệ cũng không tính toán mà nhanh chóng nói

"" Con đồng ý""

Chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh được thiết kế riêng an vị nằm trong chiếc hộp màu đỏ tươi rực rõ như cánh hoa hồng, Tống Tư Duệ đeo vào ngón tay nhỏ của cô. Ngược lại, Cố Giai Lệ cũng giúp hắn