Tống Tư Duệ chung thủy nhìn người con gái trước mắt mình Thật không ngờ có một ngày, tên cuồng công việc, tự cao tự đại không chạm vào nữ nhân là hắn. Lại phải nghĩ cách tranh sủng với... mẹ ruột của mình.
Hắn cười, ngấm ngầm dụ hoặc. Chính xác hơn là làm theo hướng dẫn lấy lòng vợ của vị tác giả họ Bạch nào đó
Tống Tư Duệ không an phận nằm bên cạnh, thân thể to lớn dễ dàng đè lên người có một cách thuận lợi
Hắn chăm chú nhìn, vừa muốn bắt nạt lại vừa không muốn. Cúi đầu ngậm nhẹ lên cánh môi phấn hồng khẽ mỉm
Cố Giai Lệ không nghĩ sẽ tiến triển nhanh thế này, bất giác hít vào một hơi. Bàn tay nhỏ bầu góc áo của ai đó chặt hơn Song, cũng không có bất kỳ phản kháng nào
Có lẽ chỉ vì có chút bất ngờ
Hắn chỉ đơn thuần là chạm vào môi cô, không có bất kỳ động tác thô lỗ nào
Cố Giai Lệ lúc nãy nghĩ, bàn tay hắn đã nóng rực như ngọn lửa rồi. Không ngờ môi hắn càng nóng hơn Hại môi cô có chút tê rần, nhưng cảm giác này không kinh tởm
Chỉ là hơi quái quái, trong lòng lại có chút hơi thích thú. Trước đây hắn bá đạo đòi hỏi, cô chạy còn không kịp Bị ép buộc làm những việc bản thân không thích Chỉ thấy hắn hung hãn, tự làm theo ý mình, chẳng nghĩ đến ai
Bây giờ nhìn hắn trân trọng, nâng niu cô như châu báu. Cố Giai Lệ thật sự rất Sợ
Không phải cô sợ hắn sau này tìm được thú vui mới liền bỏ rơi mình. Cô chính là sợ sự dịu dàng chu đáo của hắn dành cho cô chỉ là hư ảo Sợ rằng mình đang nằm mơ
Cố Giai Lệ siết chặt tay áo, sau đó dần thả lỏng Ông trời ơi, nếu đây là mơ thì làm ơn đừng cho con tỉnh lại nữa
Sau vài giây, hắn ngẩng mặt lên thâm tình nhìn cô, đôi mắt chứa chan dịu dàng cùng bao nhiêu cảm xúc tốt đẹp Dường như đang muốn cô biết tình cảm của hắn
Cố Giai Lệ cũng từ từ mở mắt, mông lung nhìn ai kia. Sau đó lấy lại được ý thức, mắc cỡ xoay đi nơi khác
Hắn nhân cơ hội in lên má cô cái hôn, rồi nằm bên cạnh ôm lấy như gấu mẹ Koala đang chăm sóc con
Hắn áp má của mình lên má của cô, cọ qua cọ lại. Tận hưởng độ mềm mại như bánh mochi vừa ra lò Ấm nóng, mềm mềm. Thật sự muốn cắn một cái thử xem có ngọt ngào mê đắm lòng người hay không
Cố Giai Lệ nằm yên, chỉ biết chớp mắt và bình tĩnh
Tống Tư Duệ dùng giọng nam trầm có phần lười biếng và xấu xa để nói với người trong lòng "Ahhhh bắt đầu từ hôm nay, ngày nào chúng ta cũng sẽ hôn chào buổi sáng và buổi tối nhé"
Cố Giai Lệ da mặt mỏng còn hơn tờ giấy, nhanh chóng đáp " Không..."
Hắn siết lấy cô, cọ vào cái má phúng phính, mặt dày hỏi "Sao lại không chứ, vợ? Chúng ta cần phải cải thiện mối quan hệ này đi. Các cặp đôi khác ngọt ngào biết là bao, chẳng lẽ em không thấy?"
" Không thấy" - cô trả lời Điều này quả thực không sai nha. Trong quá khứ, cô sợ người lạ như sợ ma, tránh còn không kịp. Đâu có rãnh mà quan sát người ta thân mật
Bây giờ tuy tâm bệnh đã thuyên giảm, nhưng cô suốt bốn mùa đều quanh quẩn trong biệt thự. Ở nơi này chẳng có ai yêu đương Không thấy là đúng nha
"....." - Tống Tư Duệ - "Anh không biết, tóm lại chúng ta phải cố gắng cải thiện tình trạng hiện tại. Chẳng lẽ em ghét nụ hôn của anh đến thế sao? Chỉ là chạm nhẹ cũng không muốn..."
"Em... em ngủ..." - cô ngượng ngùng trốn tránh, muốn bọc mình trong chăn Nhưng tên biến thái nào đó làm sao dễ dàng bỏ qua? Hắn chui vào chăn cùng vợ mình, chai lì lên tiếng
" Giải quyết xong chuyện anh sẽ cho em ngủ, nếu không... anh chỉ đành hôn em đến sáng mai thôi" - nói xong liền mặt dày hạ xuống má cố cả trận mưa hôn
Cằm và cổ đều không bỏ qua. Hại cho cô nhột muốn chết đi được, cười chảy nước mắt chịu thua
" Đừng... haha... bỏ... bỏ ra... á.."
"Em muốn anh bỏ thì màu đồng ý đi, chụt chụt chụt..."
Âm thanh quái dị vang lên khắp căn phòng cùng với tiếng cười không thể ngưng của thiếu nữ Cô thật là khổ quá mà, không còn cách nào khác đành phải xin hàng
"Được... biết rùi..."
Đạt được mục đích, hắn liền dừng tay... à không, dừng miệng Để lại cô nằm trên giường thở hổn hển vì cười nhiều đến mất dưỡng khí