Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua Đây

Chương 107: Dũng Cảm Nói Ra




'' À ... chúng ta không phải đang điều tra con đâu. Nếu con không thích thì từ nay không bàn luận vấn đề này nữa ...''

'' Con ... không phải do Cố phu nhân sinh ra'' - Cố Giai Lệ bất giác lên tiếng

Châu Vỹ cùng Tống Tư Duệ không ngờ cô sẽ chủ động nói về quá khứ. Càng cả kinh hơn là chuyện mà cô vừa mới thốt ra từ cái miệng nhỏ đang run rẩy

'' Sao ... sao lại ...'' - Châu Vỹ có chút không tin

'' Lúc 5 tuổi, mẹ ruột đưa con đến Cố gia. Sau đó ...''

Cố Giai Lệ lấy hết can đảm kể về chuyện bản thân còn rất nhỏ đến lúc lớn lên rồi thay Cố Minh Châu gả đến nhà họ Tống

Gương mặt của Châu Vỹ cùng Tống Tư Duệ từ xanh chuyển sang đỏ rồi lại tím tái đi

đón xem tập mới nhất trên mangatoon

Chẳng thể ngờ lại có chuyện kinh thiên động địa thế này

Đặc biệt là Tống thiếu, tay hắn nắm chặt kìm nén tức giận run rẩy liên hồi, gân xanh cũng nổi lên không ít

Cố Giai Lệ vén một bên tóc, lộ ra vết sẹo lồi dài hơn gang tay. Cô cố gắng không khóc, dừng lại vài giây rồi tiếp tục nói

'' Trước khi được gả đi, hầu hết các vết sẹo đều bị xoá. Chỉ duy nhất cái này nằm trên đầu, bác sĩ không dám mạo hiểm làm bừa ... hơn nữa, dù có xoá cũng sẽ mất mảng tóc to nên họ chỉ có thể giữ nguyên''

Cha và mẹ kế sợ nếu như cô chết đi, sẽ không còn ai có thể thay Cố Minh Châu gả đến đây nữa

Vết sẹo như con rết phản chiếu trong con ngươi đen của người đàn ông. Hắn hận hiện tại không thể lôi hết đám người đó ra ngũ mã phanh thây

Châu Vỹ ngay khi nhìn thấy, đứng bật dậy. Chiếc ghế đang ngồi ngã xuống gây tiếng vang thật to

Bà đi đến gần cô, bàn tay chậm rãi và run rẩy giơ lên chạm vào

Trái tim như thắt lại, hốc mắt ngấn nước

'' Cái này ... là sao?''

Cố Giai Lệ che đi, vuốt vuốt mái tóc rối. Cô nhìn mẹ chồng của mình, cơn uất ức càng thêm dâng cao, nghẹn giọng

'' Vào hôm được đưa đến Cố gia ... bọn họ ai nấy đều không thích con. Cố Minh Châu có nói những lời khó nghe. Con ... con cãi lại, sau đó ... liền bị mẹ kế đẩy xuống lầu''

Cố Giai Lệ tuy lúc nhỏ có chút nhát gan, nhưng cô vẫn biết phản bác những lời bịa đặt vô căn cứ

Cho đến khi đến nhà họ Cố. Mỗi lần mở miệng muốn nói lý liền bị đánh đập, hành hạ

Ở nơi đó suốt 14 năm, cô chỉ có thể luồng cúi, sống dưới ánh mắt ghẻ lạnh của người khác

Châu Vỹ không hỏi nữa, trực tiếp ôm chằm lấy cô, giọng bà run rẩy

'' Đứa trẻ ngốc, sống với nhau hơn một năm trời. Con gặp uất ức tại sao không chịu nói, giấu kín trong lòng như thế?''

Cố Giai Lệ khóc oà

'' Bọn họ ... người nào cũng nói rằng ... trên đời này không có ai cần con. Con ... sợ nói ra ... mẹ ... mẹ sẽ ghét con ...huhu''

'' Sao mẹ lại ghét con được chứ, ngốc quá đi''

Tống Tư Duệ thở dài

'' Mẹ, con muốn nói chuyện riêng với vợ con''

'' Nằm mơ, con định ức hiếp con dâu mẹ chứ gì?''- Châu Vỹ xù lông, ôm chặt hơn

Cố Giai Lệ nhìn hắn, có chút khó hiểu

Rõ ràng cô là người bị đối xử bất công. Tại sao trong ánh mắt của hắn nhìn còn đau lòng hơn cô vậy?

Tống thiếu khẳng định chắc nịch

'' Sẽ không''

'' Mẹ không tin con nữa đâu'' - bà nhất quyết không chịu đi

Hắn hết cách, đành phải lên tiếng

'' Vậy thì ít nhất mẹ cũng buông vợ con ra đi''

Châu Vỹ lườm con trai, rồi nghe theo buông cô ra trở về vị trí

'' Bọn họ từng nói sức khoẻ em yếu cho nên không thể đến trường, chỉ có thể mời gia sư. Vậy thì em đã học được gì''

'' Học viết chữ ... ngoài ra, không còn gì'' - cô trả lời, nước mắt cứ thế tuông ra

Chưa bao giờ cô cảm thấy ấm ức như hiện tại. Có lẽ vì cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ cho nên muốn nói hết những tổn thương trong quá khứ

Tống Tư Duệ lấy khăn tay lau giúp cô nước mắt lăn dài trên má, dịu dàng như dòng nước suối an ủi

'' Hôm nay đến đây thôi, em làm rất tốt''

Nói xong liền dìu cô về phòng

Tống thiếu gia vuốt ve một bên má, cưng chiều lên tiếng

'' Mắt sưng to rồi, em đi rửa mặt, anh đợi em''

Dạo gần đây hắn luôn rất dịu dàng, lại thêm việc lần trước giúp cô xử lý Cố Minh Hiên. Trong mắt cô bây giờ, hắn giống như vị thần bảo hộ hơn là con gấu hung dữ