Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 634




CHƯƠNG 634: NGUYỆT NGUYỆT MẤT TÍCH

“Em đến sống cùng mẹ. Trong khoảng thời gian này mẹ đối xử với em rất tốt, em cũng không muốn rời khỏi mẹ, nhưng mà…” Sau khi nói đến đây, Quả Quả lại nghẹn ngào.

Thịnh Tuấn Hạo càng lo lắng hỏi thăm: “Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng có thể mẹ đã đi tìm ba rồi, chắc mẹ không cần em nữa. Dù mẹ nói sẽ nhanh chóng trở về tìm em, nhưng em biết trong lòng mẹ chỉ nghĩ đến ba, có lẽ là chỉ gạt em thôi.”

Quả Quả khóc rưng rức, đến mức cả người như run lên.

Nhìn từng giọt từng giọt nước mắt của Quả Quả tuôn ra, Thịnh Tuấn Hạo không kìm được dùng tay khẽ chạm vào mặt cô nhóc: “Em đừng lo lắng, sau này còn có anh ở bên cạnh em mà.”

Sau khi nghe thấy câu này, Quả Quả cảm thấy trong lòng ấm áp, mắt ướt mở to, ngây ngốc nhìn Thịnh Tuấn Hạo.

“Anh bằng lòng chăm sóc em trọn đời, trọn kiếp.”

Đây là lời hứa của một người đàn ông với người phụ nữ. Thịnh Tuấn Hạo thầm nói ở trong lòng.

Lúc này Quả Quả không kìm được mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười của Quả Quả, Thịnh Tuấn Hạo cũng cảm thấy vui mừng: “Cuối cùng em cũng cười rồi.”

“Rốt cuộc đây là chỗ nào?” Sau khi lấy lại tinh thần, Quả Quả lại mở miệng hỏi.

“Đây là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, sau này chúng ta sẽ ở đây vui chơi.” Thịnh Tuấn Hạo mỉm cười giải thích.

“Nhưng tại sao chúng ta lại ở đây?” Quả Quả càng không hiểu.

“Theo anh được biết thì chắc là ba mẹ có chuyện phải đi giải quyết, lại sợ có người sẽ làm hại chúng ta, nên mới sắp xếp chúng ta ở đây.” Cậu cũng là vô tình biết được tin tức. Dù cậu không hề hỏi gì, nhưng có một số việc cậu cũng nên biết.

Quả Quả gật đầu với Thịnh Tuấn Hạo.

Bụng Quả Quả chợt kêu lên ục ục, cô bé hơi ngượng ngùng cúi đầu.

“Em đói rồi à, để anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em nhé.” Thịnh Tuấn Hạo lập tức kéo tay Quả Quả đi về phía phòng bếp.

“Anh nấu ạ?” Quả Quả cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Sau khi tới đây, anh cảm thấy rất buồn chán, nên tùy tiện học một chút, không ngờ thật ra khá đơn giản.” Thịnh Tuấn Hạo hờ hững nói.

Ngay sau đó, họ đi tới phòng bếp, Thịnh Tuấn Hạo nhanh chóng làm xong món cơm rang trứng.

Cơm rang trứng thơm ngào ngạt đặt trước mặt Quả Quả. Đầu tiên cô thăm dò, định ăn hai miếng, hoặc có thể do cô đói bụng, nên phát hiện cơm này quả thật không chỉ là món ngon bình thường.

Một lát sau, Quả Quả đã ăn sạch bát cơm rang trứng.

“Ngon quá, em vẫn muốn ăn nữa.” Quả Quả nháy đôi mắt lanh lợi với Thịnh Tuấn Hạo, làm nũng nói.

“Được, anh sẽ làm thêm.”

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, Thịnh Tuấn Hạo mỉm cười. Cậu muốn phục vụ Quả Quả, cầu còn không được. Dù cả đời đều nấu cơm cho cô, cậu cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như chỉ cần cô ở bên cạnh mình, cậu đã cảm rất yên tâm.

Đến chạng vạng tối, Lưu Mỹ đi tới phòng bếp, nấu cơm xong, sau đó gọi mọi người ra ăn cơm tối. Nhưng mọi người đến đông đủ, chỉ vắng mặt Nguyệt Nguyệt.

“Bình thường lúc ăn cơm, Nguyệt Nguyệt thường chạy đến nhanh nhất cơ mà, bây giờ lại trốn đi đâu chơi rồi?” Lưu Mỹ nửa đùa nửa thật hỏi.

“Chắc là nó đã chạy ra ngoài chơi rồi ạ.” Viễn Đan ngồi bên cạnh thuận miệng nói một câu, nhưng sau đó cậu bé mới phản ứng được.

Chết rồi! Có lẽ đúng là Nguyệt Nguyệt đã chạy ra ngoài chơi rồi.

Lưu Mỹ cũng nhớ tới hôm nay Nguyệt Nguyệt luôn miệng kêu buồn chán, nó sẽ không thật nghịch ngợm gây sự, lẻn ra khỏi biệt thự chứ. Nhưng phía ngoài cửa còn có vệ sĩ trông coi, chắc nó không ra được.

Nghĩ tới đây, Lưu Mỹ mới chậm rãi thở phào một hơi.

“Các con ăn cơm trước đi, bà đi tìm Nguyệt Nguyệt trước.” Dù sao việc mất tích có thể lớn có thể nhỏ, bà không thể xem nhẹ.

Nói xong, Lưu Mỹ vội đứng dậy. Khi bà đang định quay người rời khỏi,

bọn nhỏ cũng không hẹn mà cùng đứng lên.

“Cụ, chúng con cùng đi tìm với bà.”

Vốn dĩ, Lưu Mỹ muốn từ chối, nhưng sau đó vẫn kìm lại, nói: “Chắc nó ở góc nào đó ngay trong căn biệt thự này thôi, mọi người chia ra tìm, nhớ đừng đi lạc nữa đấy.”

Mọi người đều khẽ gật đầu, đồng ý.

Nhưng mà mấy người họ sắp lật tung cả biệt thự mà vẫn không tìm thấy bóng dáng Nguyệt Nguyệt đâu.

“Con thấy có lẽ Nguyệt Nguyệt đã đi ra khỏi biệt thự rồi.” Viễn Đan suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng nói.

Lông mày Lưu Mỹ nhíu chặt, tâm trạng nặng nề mở miệng: “Cụ cảm thấy chắc không có khả năng này, dù sao vệ sĩ canh chừng bên ngoài sẽ không để nó đi ra.”

Thật ra đây là việc Lưu Mỹ sợ nhất. Vì một cô bé như Nguyệt Nguyệt ở bên ngoài, thật sự là quá nguy hiểm rồi. Dù đây chỉ là một đảo nhỏ, nhưng nếu như không cẩn thận bị ngã xuống cái gì… bà thật không dám nghĩ tiếp nữa.

“Vậy chúng ta có cần báo cho ba mẹ con biết không?” Thịnh Tuấn Hạo lo lắng nói.

Nghe nói vậy, Lưu Mỹ càng trở nên kích động: “Tuyệt đối không thể để ba mẹ con biết… Họ có quá nhiều chuyện phải làm, không thể phân tâm tới chăm sóc chúng ta, hơn nữa nói với họ chỉ khiến họ thêm lo lắng thôi. Hay là chúng ta tự nghĩ cách, huy động vệ sĩ trong biệt thự tìm nó trở về.”

Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo cũng cảm thấy lời nói Lưu Mỹ có lý, nên không phản đối, chỉ có thể tìm người hỗ trợ.

Đúng là không có cách nào khác, tại trong biệt thự tìm không thấy, chỉ có thể đi ra bên ngoài tìm.

Màn đêm buông xuống, một bóng dáng cô đơn nhỏ bé đi đi lại lại trong rừng cây.

Nguyệt Nguyệt vừa khóc vừa dùng tay lau nước mắt trên mặt: “Anh, cụ, mọi người ở đâu? Nguyệt Nguyệt rất sợ…”

Hôm nay lúc nó vừa từ trong lỗ chó bò ra, đã không cẩn thận lăn xuống dốc núi. Sau đó thì té xỉu, lúc tỉnh lại thì không biết bản thân đang ở đâu, nó cảm thấy mình đã lạc đường, bây giờ không tìm thấy phương hướng về nhà. Hơn nữa ở đây khắp nơi đều là rừng cây san sát, nó căn bản không nhìn rõ đường.

Quần áo trên người nó cũng rách hết rồi, chuyện quan trọng hơn là bụng nó rất đói bụng. Bình thường vào giờ này lẽ ra nó đã ăn hai bữa rồi.

Bây giờ nó càng ngày càng hối hận mình tự ý chạy ra ngoài biệt thự, không ngờ thế giới bên ngoài biệt thự lại hoang vu quạnh quẽ như vậy, nó vô cùng sợ hãi.

Sau khi không biết mình đi được bao lâu, nó cảm thấy rất mệt mỏi, lập tức ngồi bệt trên mặt đất.

Nó cũng không thể phân biệt Đông Tây Nam Bắc, chỉ có thể dựa vào gốc một cây to, khóc lớn.