Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 435




CHƯƠNG 435: SỢ RẰNG ĐÂY LÀ MỘT KẺ NGỐC

“Cuối cùng anh ấy phải chết tha hương nơi đất khách quê người……”

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên trước mặt đột nhiên đờ người ra thì không cười nổi nữa: “Diên Diên, em sao vậy?”

Tiêu Mộc Diên cũng không nói gì, chỉ tiến lên ôm lấy Thịnh Trình Việt, vùi mặt vào trong ngực anh và nói: “Thịnh Trình Việt, em không muốn rời xa anh.”

Thịnh Trình Việt hình như còn có thể cảm nhận được vai mình đã bị ướt: “Diên Diên, em khóc sao?”

“Em cảm thấy uất ức! Vì sao vợ người khác đều được nuông chiều, còn em lại phải mặc quần áo giúp anh chứ? Anh xem em thành gì vậy? Anh xem em thành cô giúp việc sao?”

Tiêu Mộc Diên lên án.

Thịnh Trình Việt còn tưởng là chuyện gì lớn chứ! Anh vốn định nói chuyện tử tế với Tiêu Mộc Diên một chút, nhưng lại nhớ tới một câu từng đọc trong một quyển sách trước đó, thể xác và tinh thần của người phụ nữ sau khi sinh sẽ trở nên yếu đuối. Anh dường như có thể thông cảm cho cô nên nói: “Còn không phải là quần áo sao? Em để anh tự mặc cũng được. Đợi lát nữa anh còn có thể mặc giúp cho Tiểu Diên Diên nữa đấy.”

Thịnh Trình Việt nói xong liền nâng mặt Tiêu Mộc Diên lên, thấy vệt nước mắt hiện rõ trên đó lại đau lòng không chịu được. Anh giơ tay lên, lau từng giọt nước mắt trên mặt cô.

“Vợ, anh yêu em!”

Tiêu Mộc Diên nhìn vẻ thâm tình của Thịnh Trình Việt lại không nhịn được cười phá lên: “Anh đang làm gì vậy?”

“Anh đang nói cho em biết lời tận đáy lòng của anh.” Thịnh Trình Việt nói.

Tiêu Mộc Diên nghe vậy lại cười, trên khóe mắt đuôi mày đều lộ rõ vẻ vui sướng.

“Thịnh Trình Việt, có người nào đã từng nói với anh, anh là một người đàn ông rất giỏi nói lời đường mật chưa?” Tiêu Mộc Diên hỏi.

“Ừ…” Thịnh Trình Việt dường như chìm trong suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhìn Tiêu Mộc Diên: “Trên đời này, chỉ có em mới làm cho anh kích động nói lời yêu thương mà thôi.”

“Anh bớt lại được rồi đấy.” Ngoài mặt Tiêu Mộc Diên không thừa nhận nhưng trong lòng dường như đã nở hoa.

Thịnh Trình Việt nhướng mày, sau đó xoay quanh người cô: “Không cần biết em có tin hay không, dù sao có anh tin là được rồi.”

“Làm gì có người nào…” Tiêu Mộc Diên đang muốn nói gì đó nhưng trên mặt đã liên tục nhận lấy từng nụ hôn nhẹ.

“Vợ ơi, đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi làm thôi.” Trong khi Thịnh Trình Việt nói chuyện thì cũng đã thay xong quần áo.

“Thịnh Trình…” Tiêu Mộc Diên đang muốn gọi tên Thịnh Trình Việt, kết quả vừa mới nói được hai chữ đã bị ánh mắt anh làm cho nghẹn lời: “Tiểu Việt Việt, nếu như em đi cùng anh, liệu có thể mang tới rắc rối cho anh không?”

“Có thể có rắc rối gì chứ?” Thịnh Trình Việt giữ lấy gương mặt của Tiêu Mộc Diên: “Cho nên bây giờ em tính tự mình thay quần áo, hay là để anh thay giúp em thế?”

“Tự em thay được rồi.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền trực tiếp đẩy Thịnh Trình Việt ra ngoài. “Tiểu Việt Việt, anh ngoan ngoãn chờ em ở bên ngoài một lát đi.”

Thịnh Trình Việt vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nghe Tiêu Mộc Diên gọi vậy thì cả người mềm nhũn, làm sao còn có thể nói được gì nữa.

Tiêu Mộc Diên cầm một bộ quần áo rất bình thường đi thay. Thật ra cô cũng không muốn đi cùng Thịnh Trình Việt, dù sao tối qua cô mới mơ giấc mơ dọa người như vậy. Không phải người ta có một câu nói “thà tin là có chứ đừng tin là không” sao?

Chỉ là trong phút chốc, Tiêu Mộc Diên lại loại bỏ suy nghĩ của mình. Thế giới này làm gì có chuyện kỳ la như vậy chứ? Hơn nữa còn có người tương lai gì đó…

Nhất định là do gần đây mình đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi.

“Tiểu Diên Diên, em đã xong chưa?” Ở bên ngoài, Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên nghe giọng nói của Thịnh Trình Việt thì bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô nói vọng ra ngoài: “Xong rồi.”

Sau đó, Tiêu Mộc Diên ném sự bất an trong lòng và mỉm cười với Thịnh Trình Việt.

“Thịnh Trình Việt, anh khiêm tốn một chút đi, nếu không người khác chắc chắn sẽ cho rằng em cưới một kẻ ngốc đấy.”

Tiêu Mộc Diên không nhịn được liền nhắc nhở.

“Anh trai, anh có chuyện gì mà cười vui vẻ thế? Chẳng lẽ anh đi đường nhặt được tiền à?”

Bên bàn ăn, Thịnh Thảo An không nhịn được phải hỏi.

Nhưng Thịnh Trình Việt vẫn cười khúc khích.

“Xong rồi, chắc anh trai sợ đi làm đến mức phát ngốc mất rồi.”

Thịnh Thảo An lắc đầu, cảm thấy Thịnh Trình Việt đã hết thuốc chữa rồi.

Sự thật chứng minh Thịnh Trình Việt đúng là một người không thể cứu được nữa, anh cười khúc khích nói: “Vợ anh sắp đi làm cùng anh, em ấy đi làm cùng anh, em nói xem anh có vui vẻ hay không?”

Trong giây lát, trên bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đám trẻ vốn đang buồn phiền vì đề toán, thấy ba mình như vậy thì sợ ở lại lâu sẽ bị kéo thấp chỉ số thông minh xuống mất.

“Con ăn no rồi.” Tuấn Hạo bỏ đũa xuống trước.

“Con cũng ăn no rồi.” Viễn Đan cũng rời đi.

“Con cũng thế.” Nguyệt Nguyệt theo sát đội ngũ.

Thịnh Thảo An cảm giác có chút mất mặt. Cô ta mỉm cười và giải thích với Lâm Linh bên cạnh: “Thật ra trước đây anh tôi rất ngầu, chỉ là gần đây phong cách có hơi lệch lạc thôi, cô hãy bỏ qua nhé!”

Trên gương mặt Lâm Linh cũng đầy vẻ lúng túng. Cô ấy mỉm cười và ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, nhưng bởi vì ánh mắt kia quá chói mắt, trong giây lát lại không thể rời mắt đi được.

“Thịnh Trình Việt, anh cứ ở đây mà ra vẻ đi, em không theo hầu anh được nữa!” Tiêu Mộc Diên cũng để đũa xuống, làm ra vẻ sắp tức giận.

“Được rồi, anh sẽ bình thường lại một chút. Chỉ có điều Tiểu Diên Diên, em còn nhớ rõ em phải gọi anh là gì sao?” Thịnh Trình Việt lại không quên cách xưng hô của Tiêu Mộc Diên với anh.

“Em nói… cái này gọi riêng tư là đủ rồi.” Tiêu Mộc Diên kéo góc áo của Thịnh Trình Việt và khẽ nói.

“Bây giờ chính là riêng tư còn gì!” Không giống với Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt vừa nói ra thì mọi người ở đây đều có thể nghe thấy hết.

Tiêu Mộc Diên cảm giác được ánh mắt của mọi người bên cạnh nên lại cúi đầu xuống, càng nói khẽ hơn:

“Em nói là khi chỉ có hai người chúng ta thôi.”

“Bây giờ cũng là hai người chúng ta ở cùng với nhau.” Thịnh Trình Việt nói xong trực tiếp ôm lấy Tiêu Mộc Diên.

Hai người bên cạnh đang nghe liền hít sâu một hơi.

“Linh Linh, có phải chúng ta sắp đến muộn rồi đúng không?” Thịnh Thảo An hỏi.

Lâm Linh gật đầu: “Chúng ta nên đi thôi.”

Hai người bọn họ nói chuyện với nhau xong, Thịnh Thảo An liền kéo Lâm Linh đi.

Chỉ có điều Thịnh Thảo An đi thẳng nhưng Lâm Linh lại quay đầu liếc nhìn. Về phần nhìn cái gì thì sợ rằng chỉ có mình cô ấy mới biết được.

“Thịnh Trình Việt, anh làm như vậy sẽ khiến em rất lúng túng đấy!”

Tiêu Mộc Diên có vẻ hơi tức giận, ngay cả gương mặt cũng đỏ ửng.

“Không phải anh đã nói rồi sao? Về sau em nhất định phải gọi anh là Tiểu Việt Việt, bằng không… sẽ giống như hôm nay vậy, biết chưa?” Dáng vẻ Thịnh Trình Việt hoàn toàn là mình không sai.

“Thịnh Trình… Tiểu Việt Việt.” Tiêu Mộc Diên đúng lúc thay đổi phong cách.

Nghe được xưng hô như vậy, Thịnh Trình Việt lập tức đổi thành gương mặt tươi cười vô cùng nịnh nọt. “Ôi chao, Tiểu Diên Diên gọi anh là vì nhớ anh đúng không?”

Trên mặt Tiêu Mộc Diên vốn là nụ cười giả tới mức không thể giả hơn được nữa, mãi đến khi nhìn thấy bộ dạng này của Thịnh Trình Việt thì đột nhiên sa sầm mặt xuống. Cô giơ chân trực tiếp giẫm lên chân anh.

“Nếu như lần sau anh còn dám làm cho em khó xử ở trước mặt mọi người, em chắc chắn sẽ biến anh thành người tàn tật, anh biết chưa?” Tiêu Mộc Diên tàn bạo hỏi, sau đó trực tiếp đứng dậy và đi về phía phòng ngủ.

“Vợ ơi, em muốn đi đâu vậy?”