Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 216




CHƯƠNG 216: CÔNG VIỆC SAO SO ĐƯỢC VỚI TIỂU DIÊN DIÊN CỦA TÔI

Tiêu Mộc Diên cảm thấy khó chịu từ dưới gót chân trở lên, một làn khí lạnh làm cả người cô nổi da gà.

“Em chẳng qua chỉ hỏi ý kiến anh một chút thôi, anh cần gì phải nói nhiều như thế?” Cô mới nãy cũng thật sự chỉ nói ra một tên nhà hàng mà thôi.

“Tiểu Diên Diên nói đúng, vậy hôm nay chúng ta đi nhà hàng đó đi. Em ở nhà đợi anh, anh sẽ đến đón em ngay.”

Sau khi Thịnh Trình Việt cúp điện thoại liền đi ra ngoài. Mộng Huyên đổi giày cao gót liền chạy theo.

“Sếp, mười phút nữa sẽ có một cuộc họp.”

“Hoãn đi.”

“Một tiếng nữa sẽ có một buổi kí kết hợp đồng.”

“Hoãn đi. Hoãn tất cả lịch trình của tôi đi, hôm nay đừng để bất kì ai làm phiền tôi.”

Mộng Huyên nghe thế cũng chỉ có thể dừng bước, ai nói phụ nữ yêu đương đáng sợ chứ, đàn ông trong tình yêu còn đáng sợ hơn đấy. Nhưng cô ấy lại có chút hâm mộ Tiêu Mộc Diên.

“Này, đợi chút …”

Tiêu Mộc Diên còn chưa nói xong, điện thoại đã truyền đến mấy tiếng tút tút. Cô hơi thở dài, sau đó quay đầu nhìn ba bảo bối.

“Mẹ sao thế? Có phải ba lại làm mẹ không vui không?” Tuấn Hạo dò hỏi.

“Mẹ nói đi, Nguyệt Nguyệt sẽ trả thù giúp mẹ.”

Viễn Đan cũng vỗ ngực tỏ vẻ quyết tâm phối hợp với Nguyệt Nguyệt.

Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Ba nói muốn đưa chúng ta đi ăn, bảo chúng ta chuẩn bị một chút.”

“Con biết ba tốt nhất mà.” Nguyệt Nguyệt vui mừng phấn khởi vào phòng lấy mũ.

Viễn Đan cũng đi lấy thần khí cần khi ra ngoài – một chiếc kính râm, cũng chỉ còn Tuấn Hạo vẫn còn ở đó.

“Tuấn Hạo không vui sao?” Tiêu Mộc Diên ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Tuấn Hạo.

Tuấn Hạo lắc đầu: “Con chỉ không hiểu sao hai người họ lại phản ứng mạnh như thế thôi.” Ra ngoài chỉ là việc rất bình thường, cần gì phải phản ứng như thế chứ?

Tiêu Mộc Diên nhìn về phía bóng của hai đứa trẻ biến mất, cười: “Bởi vì xinh xắn nên dễ bị gây chuyện.”

Tuấn Hạo còn muốn hỏi kỹ thì trên đầu đã bị chụp một chiếc mũ, trên khuôn mặt non nớt cũng bị đeo lên một chiếc kính râm.

“Anh Tuấn Hạo, em tặng anh mũ của em đấy.” Nguyệt Nguyệt nở nụ cười vô hại, giúp Tuấn Hạo đội mũ của cô bé.

“Thấy cậu chẳng có phụ kiện gì, tôi cũng miễn cưỡng cho cậu mượn kính râm của tôi đó.” Viễn Đan ngược lại lại không được tự nhiên như Nguyệt Nguyệt, người hay ngại làm chuyện gì cũng ngại ngùng.

Tuấn Hạo cảm động nhìn hai người trước mắt, Tiêu Mộc Diên cũng thấy vui vẻ tự đáy lòng.

“Các con, ba về rồi đây, các con có vui không?” Thịnh Trình Việt mở cửa, một trận gió ùa vào.

Ba đứa trẻ đang ôm nhau, khiến người ta cảm động hốc mắt rưng rưng không thốt nên lời.

Thế là, Thịnh Trình Việt quay lại đối mặt với một tình huống đáng xấu hổ. Bốn bề yên tĩnh, không chút tiếng động.

Người đầu tiên phản ứng lại là Tiêu Mộc Diên, cô phì cười đi đến trước mặt Thịnh Trình Việt: “Sao anh nhanh thế đã về rồi, không phải còn chưa tan làm sao?”

“Đương nhiên là vì nghĩ đến vợ yêu của anh rồi, có công việc nào có thể so với em được chứ.” Thịnh Trình Việt nắm tay Tiêu Mộc Diên, nhẹ hôn lên tay cô một cái, còn nói khẽ bên tai cô: “Xin lỗi, là anh không kiềm chế được, làm em mệt rồi.”

Tiêu Mộc Diên đỏ mặt, đẩy Thịnh Trình Việt ra, nhỏ giọng nói: “Anh cẩn thận chút, các con đang ở đây mà.”

Thịnh Trình Việt vẫn bày ra bộ mặt tươi cười nhìn ba đứa trẻ, ba đứa trẻ lại rất phối hợp quay người đi, còn lẩm bẩm nói: “Con chưa nhìn thấy gì hết đâu.”

Mặt Tiêu Mộc Diên đỏ dần từ đậm đến nhạt, mấy đứa trẻ này …

“Em đến bây giờ vẫn chưa ăn gì chứ. Nhất định là đói lả rồi.” Thịnh Trình Việt có chút đau lòng, nắm tay Tiêu Mộc Diên nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Yeah, cả nhà chúng ta lâu rồi chưa được cùng nhau ăn cơm, ba và mẹ nhất định phải luôn ở bên nhau đấy.” Nguyệt Nguyệt xông lên phía trước, một bàn tay nắm lấy tay một người lớn.

“Chúng ta cũng phải đi cùng nhau.” Tuấn Hạo và Viễn Đan cũng tiến lên, đi cùng họ.

Ba đứa trẻ từ trước đến nay vẫn luôn làm cô cảm động, thần sắc hạnh phúc vẫn luôn trên mặt cô.

Lúc này, trong lùm cây cách đó không xa, có một người ló máy ảnh ra, liên tục chụp gia đình họ. Từ khi ra khỏi nhà, lên xe, lái xe, cả một quãng đường đều không bỏ qua điểm nào.

“Anh xem người phụ nữ anh yêu ở cùng người đàn ông khác hạnh phúc như thế. Anh nhìn mặt cô ta có giống như có chút nào nhớ đến anh không?”

Trương Nhi ném những tấm hình mới chụp được đến trước mặt Trương Vân Doanh, trải ra nói với anh ấy.

“Đủ rồi đấy, Trương Nhi.”

Trương Nhi nở nụ cười quyến rũ, phong tình vạn chủng quấn bên người Trương Vân Doanh, ngón tay không nặng không nhẹ lướt trên mặt anh: “Anh hãy chết tâm đi, trên thế giới này chỉ có em là không phản bội anh thôi.”

Trương Vân Doanh giữ chặt tay Trương Nhi, không chút thương hương tiếc ngọc hất cô ta ngã trên đất: “Nếu như không phải cô cho người thôi miên tôi, tôi và Diên Diên sao có thể đi đến tình cảnh này?”

Trương Nhi ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt u ám ấy, cô ta giống như không quen biết anh, dường như hình tượng công tử dịu dàng nho nhã trước đây đều là giả.

Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, bắt lấy tấm ảnh ở bên chỉ vào Tiêu Mộc Diên nói: “Người đàn bà đê tiện này rốt cuộc có gì tốt chứ? Nếu như cô ta thật sự thích anh thì sao có thể cười vui vẻ như thế trước mặt người đàn ông khác chứ! Nhìn xem, bên cạnh cô ta còn có ba đứa trẻ con, không biết là con hoang ở đâu ra …”

Trương Nhi còn chưa nói xong, mặt đã bị lệch sang một bên rồi, mặt cô ta đau đến bỏng rát.

“Đủ rồi!” Bàn tay Trương Vân Doanh còn chưa rút lại, anh từ trên cao nhìn xuống Trương Nhi: “Tôi không cho phép cô nói Diên Diên như thế, cô không xứng.”

Nói xong, anh liền nhấc chân rời khỏi nơi đó.

Trên tay Trương Nhi vẫn còn nắm chặt bức hình của Tiêu Mộc Diên, chỉ là đã bị vo thành một nhúm. Cô là một tiểu hoa đán đang nổi, có biệt hiệu “ác ma trong thiên sứ”. Là nói cô có một gương mặt thiên thần và một thân hình ma quỷ. Mà học lực của cô cũng thuộc hàng thượng đẳng, không ít đại gia bỏ ra ngàn vàng cũng khó có được bữa ăn với cô.

Nhưng mà cô như thế này lại đi hạ mình tôn quý cầu xin Trương Vân Doanh, anh vẫn không muốn liếc cô một cái.

“Tiêu Mộc Diên, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Âm thanh đầy thù hận truyền ra từ trong biệt thự, làm Tiêu Mộc Diên rùng mình một cái.

“Vợ à, em không sao chứ?” Thịnh Trình Việt vội vàng ôm Tiêu Mộc Diên vào trong lòng, bây giờ chỉ một ngọn gió cành cây lay động cũng làm anh lo lắng cho cô.

Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Em cũng không xảy ra chuyện gì, anh không cần lo lắng thế đâu.”

“Không được không được không được, chuyện của Tiểu Diên Diên luôn là chuyện lớn.” Thịnh Trình Việt sửa lại.

“Được rồi, nhìn các con đi.”

Từ sau khi cô và Thịnh Trình Việt kết hôn, công ti cô đã cho người xử lí rồi. Có lẽ cô rất có thiên phú trong việc thiết kế, nhưng quản lí cả một công ti thật sự có chút quá sức. Thế là Thịnh Trình Việt đã đặc biệt mời một nhóm tinh anh thay cô quản lí. Mà cô có thể ngồi không hưởng thụ thành quả, cũng có thể đợi ổn định rồi đi học một chút.

Thịnh Trình Việt những ngày này nỗ lực làm việc, vừa có thời gian liền đưa họ ra ngoài chơi. Lần này, là ở trong khu vui chơi.

Tiếng huyên náo ầm ĩ, ba đứa trẻ cũng chơi rất vui vẻ.

“Diên Diên, không ngờ có thể gặp được mọi người ở đây.”