Cố Tri Dân đau đến nỗi hít một hơi lạnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Thẩm Lệ, gật đầu một cái: “Anh ngốc, là anh ngốc.”
Hai người ra ngoài cửa, Cố Tri Dân đóng cửa liền muốn đi.
Nhưng Thẩm Lệ mặt lo lắng kéo anh lại: “Có được hay không? Ông chủ có bắt nạt Tri Hạ không? Không được, em vẫn không yên tâm…..”
Cô nói xong liền muốn gõ cửa đi vào.
Cố Tri Dân vội vàng kéo cô ấy: “Không cần lo lắng, Mộ Hàn chỉ là miệng cứng, còn nói không tới, không phải đã tới rồi sao.”
“Anh ấy nói tới thăm Tri Hạ.”
“Thăm Tri Hạ lúc nào cũng có thể tới, lại đúng giờ này mà đến, phụ nữ tụi em đúng là ngốc mà.”
Câu sau Cố Tri Dân còn chưa nói xong, liền kêu thảm một tiếng.
Bởi vì Thẩm Lệ lại đá anh.
Cước này so với vừa nãy còn mạnh hơn, Cố Tri Dân không thể nhịn được, kêu thảm một tiếng.
Cố Tri Dân ôm chân nhảy vòng vòng, Thẩm Lệ hất cằm lên trừng anh: “Ai ngốc? Hả”
Cố Tri Dân nhịn đau, bình tĩnh trả lời: “Bà cô, là anh ngốc.”
“Ừ!” Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng, xoay người, dùng lỗ tai dán cửa, muốn nghe một chút động tĩnh bên trong
Nhưng căn phòng cách âm quá tốt, Thẩm Lệ cái gì cũng không nghe, không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ tức giận đứng thẳng người, xoay người đi.
………
Bên trong phòng.
Thẩm Lệ cùng Cố Tri Dân đi rồi, trong phòng lập tức liền yên tĩnh lại.
Vốn dĩ cho là, vừa nãy có Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ở chỗ này, cũng đã rất lúng túng, nhưng cô không nghĩ tới, bọn họ đi rồi, cô còn lúng túng hơn.
Cô không chỉ không biết nói gì, thậm chí đến tay cũng không biết nên đặt đâu.
Tư Mộ Hàn ngược lại rất tốt, dáng vẻ thản nhiên như thường, ung dung ăn cơm.
Đột nhiên, Tư Mộ Hàn lên tiếng hỏi cô: “Tài nấu nướng của em vẫn luôn tốt như vậy?”
Cô ngược lại có chút bất ngờ, Tư Mộ Hàn không chút keo kiệt như vậy khen tài nấu nướng của cô.
Nhưng mà, bình thường người biết nấu ăn, được người khác khen, trong lòng đều có loại cảm giác không an toàn.
Bởi vì, một khi người khác đã khen tài nấu ăn của bạn, tức là khen con người bạn, có ý định muốn họ luôn nấu ăn.
Vấn đề này, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết nên trả lời thế nào, thế là nói: “Em trước giờ vẫn biết nấu ăn.”
Tư Mộ Hàn không nói tiếp, chuyển mắt qua tiếp tục ăn cơm.
Nguyễn Tri Hạ vừa nãy đã ăn cùng Thẩm Lệ, lúc này đã hơi no, cũng không cảm thấy đói.
Cô chậm rãi nuốt thức ăn, cảm thấy đồ ăn đã hơi nguội rồi.
Cô đứng lên: “Em hâm nóng đồ ăn lại, hơi nguội rồi.”
Tư Mộ Hàn đầu cũng không ngẩng: “Không cần.”
Anh vẫn cúi đầu từ từ ăn cơm.
Trừ hành tây ra, những thứ khác Tư Mộ Hàn đều ăn, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, anh cũng không phải người kén ăn.
Người giúp việc nhà anh nhiều như vậy, đầu bếp cũng là chuyên nghiệp, Nguyễn Tri Hạ không cảm thấy tài nấu nướng của mình có bao nhiêu kinh người..