Tư Mộ Hàn liếc Tri Hạ một cái, Tri Hạ liền hướng anh ta cười lấy lòng: “Hì hì.”
Nói xong, bé liền nhanh nhẹn từ trên thảm bò dậy, nhào vào trong ngực Nguyễn Tri Hạ, lại quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Hì hì.”cười một tiếng, một loạt động tác rất nhanh nhẹn, cũng có chút khí phách.
Trẻ con mẫn cảm, bé cảm nhận được, Tư Mộ Hàn sẽ không tức giận với Nguyễn Tri Hạ, bé sinh sự xong chạy ra sau lưng Nguyễn Tri Hạ tránh chính xác không sai.
Quả nhiên, Tư Mộ Hàn chỉ nhì bé một cái, rồi dời mắt đi.
“Cơm nấu xong rồi, anh đi ăn trước đi.” Lúc anh đi vào Nguyễn Tri Hạ chỉ nhìn anh một cái, vào lúc này lại đang chăm chú nhìn hình.
Bề ngoài con gái cô thật đẹp mắt mà, trong hình và bên ngoài đều đẹp như nhau.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Tư Mộ Hàn nghe vậy, cũng không đi ăn cơm, mà đưa tay đoạt lấy mấy tấm hình trên tay Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đẩu, tức giận: “Trên đất còn nhiều, anh không biết tự lấy đi.”
Mấy ngón tay của Tư Mộ Hàn nắm lấy góc hình, đưa tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, hỏi cô: “Cô chụp?”
“Nếu không thì sao?Anh và Tri Hạ từng chụp hình sao?”
Vốn là Nguyễn Tri Hạ chỉ thuận miệng nói một chút, kết quả tiếng cô vừa dứt, liền nghe Tư Mộ Hàn trả lời: “Không có.”
“Anh…”Nguyễn Tri Hạ muốn nói với anh vài câu, nhưng nghĩ tới anh công việc bận rộn như vậy, có thể cố chăm sóc được Tri Hạ tốt là được rồi, liền im lặng.
Nguyễn Tri Hạ chụp cho Tri Hạ rất nhiều hình, in ra một đống lớn, khắp thảm đều là hình.
Tư Mộ Hàn nhìn nhiều hình như vậy, trong đầu thoáng qua những hình ảnh lẻ tẻ.
Hình như có rất nhiều hình của Nguyễn Tri Hạ…Ở trong một căn phòng…
Nhưng hình ảnh chợt lóe lên rất nhanh, lại biến thành hình ảnh khác.
Tay Tư Mộ Hàn ôm lấy đầu, cả người lảo đảo, ngã trên thảm.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, liền đem Tri Hạ đặt sang một bên, đi tới bên người Tư Mộ Hàn.
“Tư Mộ Hàn, anh sao vậy?”Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền nhớ dáng vẻ bây giờ của anh rất giống với trong phòng làm việc hôm ấy.
Chân mày của Tư Mộ Hàn nhíu chặt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mịn, cằm căng chặt, nhìn hết sức khó chịu.
Có kinh nghiệm lần trước, Nguyễn Tri Hạ biết mình căn bản không đỡ nổi anh, liền không làm, chỉ là cúi người nhìn anh, hỏi: “Tôi cho người đưa anh tới bệnh viện được không?”
Tư Mộ Hàn không trả lời cô, vẫn nằm trên thảm.
Tri Hạ nhìn bộ dáng này của Tư Mộ Hàn, cũng đứng dậy chạy tới, một cái nho nhỏ quỳ ngồi bên người anh, thận trọng kêu một tiếng: “Ba?”
Nguyễn Tri Hạ mới nhớ Tri Hạ vẫn còn ở đây.
Tư Mộ Hàn có thể sẽ dọa Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vội bế Tri Hạ lên, an ủi nói: “Ba bị bệnh, đưa ba tới bệnh viện là được.”
“Bị bệnh?”Tri Hạ lấy tay che bụng mình, một dáng vẻ như đã hiểu ra: “Ba bị đau bụng.”
Có thể trước kia Tri Hạ cũng từng bị đau bụng, cho nên bé mới cho là Tư Mộ Hàn bị đau bụng.
Nguyễn Tri Hạ lại dụ dỗ bé một lần nữa: “Đúng, ba bị đau bụng.”
Sau đó cô gọi người giúp việc tới, bế Tri Hạ đi, lại lên vệ sĩ tới, đỡ Tư Mộ Hàn tới bệnh viện.
Dù sao cũng là người dưới mái hiên, Nguyễn Tri Hạ cuối cùng vẫn quyết định tới bệnh viện với Tư Mộ Hàn.
Cô ngồi ở hàng ghế sau với Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn lúc này đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nên không ngồi vững.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác là đỡ anh, để cho anh tựa vào người cô.
Thật vất cả mới tới cổng bệnh viện, sau khi đậu xe xong, vệ sĩ liền mở cửa sau đem Tư Mộ Hàn đỡ xuống xe..