Giọng nói của cô khẽ run, khuôn mặt thì đỏ ửng, có chút làm cho người ta thấy thương.
Tư Mộ Hàn không những không buông cô ra, ngược lại còn cúi đầu cố ý hôn lên khóe môi cô một cái: “Nhưng lỡ như tôi thật sự muốn xảy ra chuyện gì thì sao?”
Anh nói giọng càn rỡ, lại lộ ra vài phần chắc chắn.
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không di chuyển nữa, thân thể cứng như đá: “Tư Mộ Hàn, ức hiếp một người phụ nữ anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu sao?”
“Người phụ nữ khác thì tôi không biết, nhưng nếu là em, tôi không chỉ có cảm giác thành công, mà còn rất......” Anh cố ý dừng một chút, hài lòng nhìn thấy trong mắt Nguyễn Tri Hạ hiện lên tức giận, bổ sung thêm hai chữ phía sau: “Hưng phấn.”
Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ không hiểu ý của hai chữ “Hưng phấn” này.
Mãi đến khi cô cảm nhận được sự khác thường trên cơ thể Tư Mộ Hàn......!
Hai người dán sát như vậy, cô không muốn cảm nhận được phản ứng thân thể của Tư Mộ Hàn cũng rất khó.
Người Nguyễn Tri Hạ càng căng cứng hơn nữa, cô ngay cả thở cũng trở nên cẩn thận hơn.
Cái tên Tư Mộ Hàn này tính tình kỳ lạ, thay đổi thất thường, Nguyễn Tri Hạ không đoán ra được anh muốn làm gì tiếp theo, cũng không thể đoán ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, giống như cam chịu số phận nói: “Rốt cuộc anh muốn sao hả?”
Trong giọng nói mang theo vài phần chịu thua.
Cánh tay Tư Mộ Hàn đang giam lấy cô nới lỏng một chút, nói: “Chỉ muốn nói với em một chút, trước khi tôi khôi phục trí nhớ, em không được ra ngoài câu tam đáp tứ*.”
*Câu tam đáp tứ: hẹn hò với người khác, ngoại tình
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Có ý gì?”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, trong mắt hiện lên ý cười khó hiểu: “Ý trên mặt chữ nghe không hiểu sao?”
Nguyễn Tri Hạ rất là bất mãn với dáng vẻ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay này của anh.
Cô khẽ nhếch cằm, vẻ chịu thua trong giọng nói đã sớm biến mất không thấy đâu.
Cô bình tĩnh nhìn Tư Mộ Hàn, giọng điệu lạnh lùng: “Cái gì gọi là câu tam đáp tứ?”
“Ví dụ như, Lưu Chiến Hằng.” Tốc độ nói chuyện của Tư Mộ Hàn chậm lại một chút, nhưng nghe vào lại càng cảm thấy nguy hiểm hơn.
Nguyễn Tri Hạ giận quá hóa cười, hít sâu một hơi, nói: “Vậy Tô Miên thì sao? Tô Miên thì là cái gì?”
“Cho nên em đồng ý?”
“Đồng ý cái gì?”
“Lưu Chiến Hằng.”
Hai người nói qua nói lại, lại nói vòng lại Lưu Chiến Hằng.
“Tư Mộ Hàn, giữa hai chúng ta bây giờ, ngoài mối quan hệ là cha mẹ của Tri Hạ, cũng không có mối quan hệ được pháp luật công nhận.” Nguyễn Tri Hạ thử nói lý với Tư Mộ Hàn: “Bây giờ tôi ở cùng với hai người, có một số việc không cần anh nói, tôi đương nhiên cũng tự hiểu, còn anh......”
Tư Mộ Hàn rõ ràng không có tâm trạng nghe cô nói nhiều, trực tiếp sảng khoái cắt ngang lời cô: “Hiểu là tốt rồi.”
“Anh có thể cho tôi nói hết câu được không?” Nguyễn Tri Hạ có chút bực bội ngọ ngoạy một chút, rất dễ dàng đã thoát ra được rồi.
Cô vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn thu hai tay lại để vào trong túi quần, dáng vẻ không tập trung dựa vào cạnh bàn làm việc, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ nghe lời nói có ích thôi, như vậy cũng tiết kiệm thời gian của nhau.”
Nguyễn Tri Hạ hỏi lại: “Thời gian của anh là thời gian, của tôi thì không phải à?”
“Nếu em cảm thấy thời gian của mình rất quý giá, vậy bây giờ em nên trở về ngủ rồi.” Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt hờ hững nhìn qua thế nhưng còn có mầy phần vô tội..