Chờ lúc anh phản ứng lại, đã phát hiện mình đang nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ rồi.
Cũng may Tri Hạ đang ngẩn người, cũng không phát hiện anh đang nhìn cô.
Thật ra gần đây anh có khôi phục một chút trí nhớ, nhưng mà đều là những thứ nhỏ nhoi vụn vặt thôi, còn có một chút chuyện của mẹ, nhưng đa số lúc đều có liên quan tới Nguyễn Tri Hạ.
Tuy rằng chỉ là một vài chi tiết nhỏ rất vụn vặt, nhưng Tư Mộ Hàn cũng có thể cảm giác được, trước kia anh rất quan tâm cô.
Tuy rằng Thời Dũng không nói thẳng, nhưng dựa theo đôi câu vài lời của anh ta, Tư Mộ Hàn cũng có thể cảm giác được, người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ trước mặt này rất quan trọng với anh.
Nhưng mà, hai người anh và Nguyễn Tri Hạ đều mất trí nhớ, khiến cho hình thức ở chung của bọn họ chỉ có thể duy trì bởi mối quan hệ với Tư Hạ.
Tư Mộ Hàn là một người cố chấp từ trong xương, cho dù bây giờ anh vẫn chưa khôi phục hết trí nhớ, nhưng anh đã nhận ra những điểm khác biệt của Nguyễn Tri Hạ, đương nhiên không thể tùy tiện buông tay.
Huống chi, cô còn là mẹ của con anh.
Cảm giác được ánh mắt của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ giương mắt nhìn về phía anh.
Nhưng vào lúc cô nhìn về phía Tư Mộ Hàn thì anh đã rũ mắt xuống rồi.
Nguyễn Tri Hạ mím mím môi, vừa rồi cô thật sự cảm giác được Tư Mộ Hàn đang nhìn mình
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác thôi sao?
Trong lúc rảnh rỗi khi đợi món ăn được mang lên, hai người đều không ai nói chuyện.
Chủ yếu là vì Nguyễn Tri Hạ không biết có gì hay để nói.
Còn Tư Mộ Hàn thì vốn đã nói ít rồi.
Tình cảnh lúc này rất xấu hổ, Nguyễn Tri Hạ bèn lấy điện thoại ra.
Nhưng mà, lúc cô lấy điện thoại ra, Tư Mộ Hàn vẫn luôn không nhìn cô lại bất thình lình chuyển mắt về phía cô.
Trong mắt anh một mảnh tĩnh mịch, không nói một lời nhưng lại có khí thế bức người.
Nguyễn Tri Hạ đành phải để điện thoại của mình xuống.
May là không lâu lắm thì món ăn đã được bưng lên.
Có chút không ngờ chính là, tất cả đồ ăn đều là món đơn giản khẩu vị nhạt.
Nguyễn Tri Hạ thử dò hỏi: “Không phải anh thích ăn cay một chút sao?”
Chẳng lẽ hôm nay muốn đổi khẩu vị?
Nhưng mà, ngay sau đó, lúc nhân viên phục vụ bưng ớt xay lên, suy nghĩ này đã tự sụp đổ rồi.
Nguyễn Tri Hạ trong lúc vô tình phát hiện, có lẽ Tư Mộ Hàn đang chiều theo khẩu vị của cô.
Phát hiện này khiến cô không thể ngồi yên.
Chợt cảm thấy Tư Mộ Hàn đột nhiên tốt như vậy, chắc chắn không có ý tốt.
Lúc này, Tư Mộ Hàn chợt nâng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ừm.”
Một từ đơn một âm tiết đơn giản, không hiểu sao lại có một chút cảm giác trêu ghẹo.
Tư Mộ Hàn là thật sự đang chiều theo khẩu vị của cô......!
Nguyễn Tri Hạ ăn một bữa cơm như ngồi trên bàn chông, cứ cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
Trái lại vẻ mặt của Tư Mộ Hàn lại rất bình tĩnh, thoải mái hơn Nguyễn Tri Hạ nhiều.
Trên đường trở về không có kẹt xe, dọc theo đường đi không có trở ngại gì, không bao lâu đã đến nhà rồi..