Nguyễn Tri Hạ chờ ở trong xe đến bụng cũng đói, Tư Mộ Hàn mới dẫn theo một đám người đi ra từ trong bệnh viện, trên tay còn cầm theo một túi plastic màu trắng.
Tư Mộ Hàn để mấy vệ sĩ lên một chiếc xe khác, còn anh thì đi thẳng đến trước xe, mở cửa xe ném túi plastic xuống ghế sau, ngồi vào vị trí lái xe.
Nguyễn Tri Hạ tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu quan sát anh.
Phát hiện vẻ mặt của anh không có gì khác lúc trước, hoàn toàn không nhìn ra có thay đổi cảm xúc hay không, cũng không có cách nào đoán ra được anh vừa làm gì ở bên trong.
Cô dứt khoắt xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh trở về thôi.
Cũng không biết Tư Hạ ở nhà một mình đang làm gì nhỉ.
Ô tô từ từ chạy về phía trước, trong xe yên tĩnh đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
“Muốn ăn gì?”
Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên ở trong xe, có vẻ có chút đột ngột.
“Lời này không phải là tôi hỏi anh mới đúng sao?” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn giờ, phát hiện đã sắp bảy giờ rồi.
Lúc này trở về nấu cơm thì có chút muộn.
Vì thế, cô lại bổ sung một câu: “Anh muốn ăn cơm bên ngoài à?”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, trực tiếp dừng xe trước cửa một nhà hàng, dùng hành động thực tế nói cho cô biết, anh thật sự định ăn cơm ở bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ xuống xe đi theo sau anh, nhắc nhở anh: “Tri Hạ còn đang ở nhà một mình.”
Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt rõ ràng viết “Không cần em nói cho tôi biết”.
Quên đi, kệ Tư Mộ Hàn muốn làm gì, cô phải đi về trước.
Mặc dù trong nhà có nhiều giúp việc, nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Cảm giác được người phía sau không đi theo nữa, Tư Mộ Hàn quay đầu, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô, lên tiếng nói: “Bây giờ kẹt xe, trở về ít nhất cũng mất một giờ, em không đói bụng sao?”
“Tôi không......”
Nguyễn Tri Hạ trong còn chưa nói hết câu, bụng của cô đã kêu “ùng ục” hai tiếng.
Trực tiếp bị mất mặt nhanh như vậy, thật sự là có chút ngại ngùng.
Tư Mộ Hàn đứng tại chỗ cười như không cười nhìn cô, ý bảo cô đi nhanh qua.
Nguyễn Tri Hạ đành phải nhấc chân đi tới.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tư Mộ Hàn đưa thực đơn đến trước mặt cô.
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc nhìn về phía anh, Tư Mộ Hàn vậy mà cũng có lúc quý ông thế hả?
Nguyễn Tri Hạ không đón lấy: “Anh gọi đi.”
Tư Mộ Hàn cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy lại bắt đầu gọi món.
Nguyễn Tri Hạ cảm thán, quả nhiên Tư Mộ Hàn cũng chỉ ra vẻ thôi đúng không?
Nếu là Lưu Chiến Hằng, chắc chắn anh ta sẽ trực tiếp để thực đơn ở trước mặt cô.
Nghĩ đến Lưu Chiến Hằng, suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ lại không nhịn được bay xa.
Anh ta làm việc bận rộn như vậy, bây giờ mỗi ngày đều ăn cơm ở bên ngoài, nói không chừng còn trực tiếp ở trong phòng cố vấn tâm lý luôn.
Mặc dù Tư Mộ Hàn đang lật thực đơn, nhưng anh lại theo bản năng mất tập trung mà lấy ra một chút tinh lực để chú ý đến Nguyễn Tri Hạ.
Giống như một thói quen trong tiềm thức vậy, thật ra anh không có cố ý muốn chú ý đến cô..