Nhưng cô không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ tìm cô.
“Anh là anh trai ruột của cậu ấy, có anh chăm sóc cho cậu ấy chẳng phải là đủ rồi sao.” Tuy trong lòng cô biết Trần Tuấn Tú không phải là anh em ruột thịt với Tư Gia Thành nhưng vẫn phải nói như vậy.
Trần Tuấn Tú lắc lắc đầu: “Mục đích mà tôi tới đây hôm nay chỉ là vì thằng Thành mà thôi, cô đừng nhạy cảm quá, tôi biết tình cảm giữa cô và nó rất tốt nên mới tìm tới cô.”
Nguyễn Tri Hạ đánh giá Trần Tuấn Tú trong chốc lát, đúng thật là không nhận ra sự khác biệt nào trên mặt của anh ta nên gật gật đầu nói: “Hôm nào đó tôi sẽ đến gặp cậu ấy.”
Trần Tuấn Tú nghe vậy liền hỏi: “Cô có phương thức liên lạc của cậu ta không?”
Nguyễn Tri Hạ dừng nột lúc rồi nói: “Có.”
Cô trước đây từ sau khi trở về cũng không liên lạc với Tư Gia Thành, thi thoảng Tư Gia Thành gửi tin nhắn cho cô, hai người cũng chỉ chào hỏi đơn giản là hết chuyện.
Chuyện của Trần Minh Hoàn đã xảy ra rồi, cô lo lắng cho Tư Gia Thành, nhưng lại không thể trực tiếp đi tìm Tư Gia Thành.
Dù sao giờ cô cũng “không phải vợ của Tư Mộ Hàn” nữa, làm sao có thể biết được chuyện Trần Minh Hoàn gặp tai nạn.
Bây giờ Trần Tuấn Tú đến tìm cô, cũng là cho cô một lý do chính đáng để đi tìm Tư Gia Thành.
Trần Tuấn Tú khẽ gật đầu, ngữ khí có chút cảm kích: “Làm phiền cô rồi.”
“Nếu như biết Tiểu Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, không cần anh đến nói, tôi cũng sẽ tự mình đi tìm cậu ấy.” Ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt mà xa cách.
Trần Tuấn Tú cũng không biết là nghĩ đến cái gì, thần sắc khẽ thay đổi, sau đó cũng chỉ mỉm cười nhẹ.
Sau khi Trần Tuấn Tú rời đi, Nguyễn Tri Hạ liền gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đang chuẩn bị vào họp, thấy là cuộc gọi của Nguyễn Tri Hạ gọi đến liền cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn đi ra bên ngoài phòng họp mới thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Ban nãy Trần Tuấn Tú đến tìm em.”
“Anh ta đến tìm em làm gì?” Tư Mộ Hàn khẽ nhau mày, ngữ khí cũng lạnh hẳn xuống, cực kì đề phòng với Trần Tuấn Tú.
“Anh ta nói chuyện của chú anh, bảo em có thời gian đến tìm Tiểu Thành trò chuyện.” Nguyễn Tri Hạ đem lời Trần Tuấn Tú nói với cô truyền đạt lại cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn ở đầu bên kia trầm mặc giây lát rồi mới lên tiếng: “Vậy em đồng ý không?”
“Em đương nhiên đồng ý rồi.” Nguyễn Tri Hạ dừng một lúc rồi nói: “Thật ra em cảm thấy Tiểu Thành rất thích anh đó, anh có thời gian có thể đến an ủi cậu bé.”
Mặc dù cô và Tư Gia Thành cũng tiếp xúc với nhau được một thời gian, hai người cũng có tình cảm nhất định với nhau, nhưng thật ra cô cảm thấy trong lòng Tư Gia Thành, địa vị của Tư Mộ Hàn chắc chắn rất đặc biệt.
Ngữ khí của Tư Mộ Hàn nhạt đi mấy phần: “Anh không có thời gian, em đi tìm nó đi, anh phải họp rồi, cúp đây.”
“Ồ.”
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, nắm chiếc điện thoại nghĩ thất thần, không lẽ Tư Mộ Hàn đang tự trách?
Lúc đó, Trần Minh Hoàn hẹn Tư Mộ Hàn ra uống cà phê, tai nạn chính là xảy ra ở con đường trước cửa quán cà phê mà họ hẹn nhau, tử vong tại chỗ.
Nghe thì có vẻ khó tưởng tượng, nhưng đó là sự thật.
Từ thái độ của Tư Mộ Hàn có thể thấy rằng, Tư Mộ Hàn không hề cho rằng tai nạn đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn…
Bỏ đi, chỗ không hiểu thì không nghĩ nữa.
Tối hôm đó, Nguyễn Tri Hạ gửi tin nhắn mes cho Tư Gia Thành.
“Tiểu Thành, đang làm gì đó?”.