Tư Mộ Hàn cuối cùng không làm gì cả, buông tay ra sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra xoa nhẹ cằm mình, thở dài một tiếng.
Một người phụ nữ dám ở trước mặt một người đàn ông tác oai tác quái, là ỷ vào việc người đàn ông này thích cô gái đó.
Nhưng Tư Mộ Hàn bây giờ đang nghĩ gì cô cũng không biết, cô nào dám làm gì trước mặt anh, nào dám hy vọng anh sẽ dung túng cho cô như lúc trước?
Lúc nãy, cô thật sự có chút lo lắng Tư Mộ Hàn trong lúc tức giận sẽ bóp nát cằm cô.
Cũng may, Tư Mộ Hàn chưa nhẫn tâm như vậy.
Cô trước đây cho rằng ông cụ Tư tỉnh lại thì có thể giải quyết mọi việc, có thể chứng minh cô trong sạch.
Ông cụ Tư tỉnh rồi, nhưng lại trở nên ngốc nghếch.
Lời của Tư Cẩm Vân vẫn văng vẳng bên tai, lời của Tư Mộ Hàn cô cũng ghi nhớ trong đầu.
Cô từ trước đến giờ chưa từng có quan niệm sẽ giao cả cuộc đời mình vào tay một người đàn ông.
Đặc biệt là người đàn ông này trong lòng đang nghĩ gì, cô hoàn toàn đoán không được.
Mà khả năng cô phải đối mặt với tội không phải do mình gây nên và chuyện ngồi tù nữa, cô không thể đẩy hết cho Tư Mộ Hàn được.
Cô trước đây cũng cho rằng cô có thể tin Tư Mộ Hàn.
Nhưng, lời của Tư Mộ Hàn cô vẫn nhớ, cô không thể tin anh nữa.
Cô phải tự tìm cách cứu lấy bản thân mình.
Mấy ngày trước Nguyễn Lập Nguyên thông báo cắt đứt quan hệ cha con với cô, nhưng tên cô vẫn có trong sổ hộ khẩu của nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Tri Hạ tìm thấy số điện thoại của Tiêu Giai Kỳ.
Lúc điện thoại kết nối, ở đầu bên kia truyền đến giọng nói xa cách của Tiêu Giai Kỳ: “Cô Hạ, có việc gì sao?”
Bây giờ gọi là ‘Cô Hạ’ luôn rồi?
Nguyễn Tri Hạ cong môi châm biếm: “Con muốn chuyển khẩu ra ngoài.”
Cô muốn có sổ hộ khẩu đứng tên mình.
Tiêu Giai Kỳ ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, mới nói: “Lúc trước Tư Mộ Hàn có gặp ông cụ, xin chuyển hộ khẩu của cô ra ngoài rồi.”
Cũng là do mấy hôm trước Nguyễn Lập Nguyên muốn cắt đứt quan hệ cha con với Nguyễn Tri Hạ, Tiêu Giai Kỳ mới biết.
Tư Mộ Hàn đã chuyển khẩu cô ra khỏi nhà họ Nguyễn từ lâu rồi sao?
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, chạy đến phòng làm việc của Tư Mộ Hàn tìm quyển sổ hộ khẩu của mình.
Dù sao thì, có rất nhiều việc cần dùng đến sổ hộ khẩu.
Tư Mộ Hàn gần đây không vào phòng làm việc, nhưng vẫn cho người quét dọn hàng ngày.
Phòng làm việc của anh rất lớn, Nguyễn Tri Hạ tìm đi tìm lại, cuối cùng tầm mắt chuyển đến ngăn cuối cùng đang khóa của bàn làm việc.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay ra kéo, phát hiện ngăn kéo đã khóa.
Cô không động vào đồ của Tư Mộ Hàn bao giờ, đương nhiên không biết chìa khóa ngăn kéo anh để ở đâu.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc, rồi xuống lầu đi ra vườn tìm cục gạch.
Vệ sĩ và người hầu vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang tìm gạch, sắc mặt căng thẳng lập tức vây quanh cô.
“Mợ chủ, mợ muốn làm gì vậy…?”
Nguyễn Tri Hạ quét mắt một lượt: “Tâm trạng tôi không tốt, muốn lấy gì đó để đập đồ.”
Cả đám vệ sĩ và người hầu: “…”.