Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 4164




Chương 4164:

Rõ ràng là anh ta đang bênh vực cô ấy, nhưng cuối cùng lại bị nói rồi đánh cho một cái, thật là…nhìn Nguyễn Minh Tú đang đi về phía trước.

nắm lấy cánh tay của cô gái, Nguyễn Kiến Định hiếm khi thấy trong lòng có chút chua xót, hừ nhẹ một tiếng đi theo.

Chiếc váy cưới được giao tối qua, hôm nay chủ yếu là xem thử kiểu dáng và thử kích thước, có chỗ nào không ưng ý không phù hợp.

thì tranh thủ vẫn còn chút thời gian để nhà thiết kế và thợ may nhanh chóng chỉnh sửa lại, phải chắc chắn làm một chiếc váy mười phân vẹn mười!

Nguyễn Tri Hạ đi theo sau Nguyễn Minh Tú, chỉ đứng đó vài giây, Nguyễn Minh Tú đã bị nhân viên vây quanh đi vào bên trong, ngược lại Nguyễn Kiến Định bên cạnh chỉ có một mình, còn Nguyễn Tri Hạ bị kéo vào đứng đó không biết nên làm gì.

“Sao anh không đi thử quần áo?” Sau khi tìm đến quầy lễ tân, cô được dẫn vào tìm một chỗ ngồi, Nguyễn Tri Hạ nhìn Nguyễn Kiến Định đang đi theo mình, nghiêng đầu nhìn anh ta, trong ánh mắt đầy khó hiểu và một chút tò mò.

“Chờ chị dâu của em thử xong rồi thì anh sẽ thử, thay quần áo.

xong còn phải đi chụp ảnh cưới, còn nhiều việc phải làm. Em phải giúp đỡ chị dâu của mình, đừng cả ngày chỉ nghĩ tới việc lười biếng” Nguyễn Kiến Định chỉ cái trán của cô, ôn nhu nói.

Chỗ chụp hình chỉ nhận mỗi lần một khách, Nguyễn Minh Tú hiện tại đang thay quần áo, không có nhân viên phục vụ ở bên cạnh, chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa phòng hơi lớn, khi nói chuyện giọng hơi lớn một chút, sẽ có tiếng vang vọng lại, cô đã bối rối khi nghe thấy, nên hai anh em tự nhiên hạ âm lượng trong khi nói chuyện!

“Em làm sao có thể đưa hết cho chị Minh Tú được? Em mới là người bận rộn nhất! Anh trai đúng là có vợ thì sẽ quên mất em gái mình. Đám cưới còn chưa có xong đâu! Không biết tâm của anh đã lệch đi nơi nào đâu. Em sợ là về sau em không còn địa vị trong ngôi nhà này quái”

Nói xong bắt đầu lẩm bẩm lau nước mắt, khóc thút thít còn không tính, thỉnh thoảng quan sát bộ dạng của anh ta qua ngón tay để điều chỉnh tiếng khóc lớn nhỏ nhìn vô cùng thể thảm, Nguyễn Kiến Định cười cũng không được mà tức giận với cô cũng không thể. Cuối cùng bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng nói: “Khi nào thì anh trai của em không muốn em nữa, nơi anh ở mãi mãi là nhà của eml”

“Em biết rằng anh trai của em là người đối xử với em tốt nhất!” Nguyễn.

Tri Hạ cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay của Nguyễn Kiến Định!

Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ sau tấm rèm cửa phòng có truyền đến một động tĩnh nhỏ, Nguyễn Tri Hạ vươn đầu tò mò muốn tìm hiểu nhưng lại bị Nguyễn Kiến Định đẩy ra ngồi lại trên ghế sô pha, chỉ có thể chờ đợi khiến Nguyễn Tri Hạ nôn nóng!

Cũng may, lần này không cần trang điểm tổng thể, chỉ cần thay váy.

cưới để kiểm tra kích cỡ, nên động tác vẫn rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ không cần nôn nóng đợi lâu, tấm màn đã được kéo ra, Nguyễn Minh Tú mặc một chiếc váy cưới trắng như tuyết từ từ đi ra.

Bờ vai trắng nõn tỉnh tế đều lộ ra, xương quai xanh lộ ra vẻ gợi cảm quyến rũ, làm cho trên khuôn mặt gầy gò đỏ ửng, ánh mắt mong chờ nhìn về phía của Nguyễn Kiến Định, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, nhưng lại có chút thẹn thùng của một cô dâu vừa xuất hiện ở trước mắt!

“Thế nào? Có đẹp hay không?” Nhìn thấy cô ấy chuẩn bị đi tới trước mặt Nguyễn Kiến Định, nhưng hai người vẫn không có nói một lời, Nguyễn Minh Tú không khỏi do dự một chút, nghỉ hoặc hỏi “Anh trai ngây người rồi! Minh Tú, chị nhìn ánh mắt của anh ấy đi, như là nóng lòng muốn dính chặt lấy chị!” Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hoàn hồn lại, vỗ võ vai Nguyễn Kiến Định, đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh sờ nhẹ vào váy của cô ấy.

“Minh Tú, chị thật xinh đẹp! Lúc trước ông ngoại làm sao lại nghĩ tới việc đặt may cho chị một chiếc váy cưới như vậy? Chị mặc thật đẹp, em không biết phải hư thế nào…” Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng hét lên, đụng đụng vào vai cô ấy, híp mắt cười khúc khích!

Nguyễn Kiến Định sửng sốt phản ứng lại, nằm chặt tay trái đưa lên trên môi ho khan một tiếng, thời gian hai người ở bên nhau không phải là ngắn, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy Nguyễn Minh Tú ăn mặc lộng lây như vậy, bị kinh ngạc là việc đương nhiên.