Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 4134




Chương 4134:

Căn nhà lúc nào cũng ở trước mặt cô ta, ngoại trừ lúc ban đâu có quẹo một khúc nhỏ, thì cũng không còn queo chỗ nào nữa, nếu vậy mà cũng không tìm được đường, thì có thể nói lên con đường ở nơi này có cơ quan, có thể dựa theo quy luật nào đó mà thay đổi!

Suy nghĩ như thế, hình như họp logi hơn nhiều, vậy rốt cuộc phải đi như thế nào mới ra được, đây là một câu hỏi khó!

Chuyện đi mê công này, trước đây cô ta tùng nhờ người làm qua, nhưng bản thân cô ta chưa bao giờ đích thân trải nghiệm qua, cho nên đối với chuyện giải mã độ khó của mê cung này cô ta thật sự không có khả năng đó, nhưng nếu như bắt cô ta ở yên tại chỗ đợi người đến cứu, vậy cũng thật lãng phí thời gian quá.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta nhìn phía sau thấy một ngọn núi giả rất cao, xắn tay áo leo lên, đứng ở trên cao nhìn nơi xa, luôn vô hình chung cho cô ta mò mập được chút manh mối, hoặc là, có thể khiến cho cô ta nhìn thấy nơi này rốt cuộc có bao nhiêu con đường.

Vừa mới treo lên, vẫn luôn cử động rất chậm chạp, tuy là gốc độ.

rất nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, không khó thấy ra được.

Còn đường đi ở một bên dãy nhà, con đường đi luôn di chuyển, cô †a có thể đến nơi được mới lạ đó, có thể vẫn luôn nhìn thấy tòa nhà, dự là đã sử dụng thủ đoạn nào đó, bây giờ tạm thời vẫn không rõ, muốn đi ra ngoài, không biết là chạy nhanh một chút có được không.

Nói là làm, dù sao thời gian bị nhốt ở nơi này cũng còn rất dài, cẩn thận nhảy từ trên ngọn núi giả xuống, Trần Mộc Châu hít một hơi sâu, dựa theo con đường vừa rồi nhìn thấy được, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, chạy một cái là chạy được bốn năm phút rồi, ngay lúc cô ta sắp mất đi hy vọng, không còn sức lực nữa, trước mặt đột nhiên xuất hiện cửa lớn của tòa nhà, nhưng chỉ còn lại nửa cánh cửa, lập tức sắp.

biến mất rồi.

Đôi mắt Trần Mộc Châu sáng ngời lên, cảm thấy lại có sức lực rồi, bước chân gia tăng tốc độ, ngay phút cuối cùng, từ trong mê cung chạy ra, hai tay chóng lên đùi, chỉ cảm thấy trong yết hầu trao ra một luồng hơi tanh.

Căn phòng lặng lẽ đứng lặng dưới ánh mặt trời, có lẽ ba tầng lầu cao như vậy, bên ngoài nhìn lại đều là giá đỡ đầu gỗ dựng thành, rất có vài phần hương vị cổ xưa, trên cửa sổ cũng dán giấy màu trắng, nhìn qua cũng có mấy phần hương vị như vậy.

Đợi cô ta hít thở đều đặn, đã qua mười mấy phút, thời gian dài như vậy không bị người ta bắt, chắc hẳn chỗ này cũng sẽ không có người tới nữa, cô cũng không để ý nhiều, mím môi đi tới cửa, thử đẩy một chút, không đẩy mạnh.

Cửa phòng giống như bị khóa trái bên trong, đang thử hai cánh cửa sổ bên trên một chút, cũng không thể đẩy mạnh, toàn bộ căn phòng giống như đều bị khóa trái bên trong, như vậy ngược lại nói rõ trong này hẳn có người đang ở.

Đúng lúc cô ta bó tay toàn tập, chuẩn bị mạo hiểm một lần phá cửa vào, trong cửa truyền đến âm thanh rất nhỏ, giống như hai người đang nói chuyện, nương theo tiếng bước chân rất nhỏ một chút, nếu không phải bên ngoài vô cùng yên tĩnh, có lẽ vẫn không nghe được.

Trong lòng Trần Mộc Châu hoảng hốt, nhìn bốn phía một phen, nhìn thấy bên cạnh có tảng đá lớn, tảng đá gần đó còn có mấy cây nhỏ tươi xanh, không kịp nghĩ nhiều bèn trực tiếp trốn đẳng sau, quả nhiên, chưa tới hai phút, cửa phòng bị đẩy ra, hai người đàn ông đi ra.

Thân hình cao lớn vạm vỡ, mặt mũi đầy dữ tợn, một người trong đó gương mặt còn có một vết sẹo, nhìn vô cùng hung ác.

Hai người nói câu được câu không, Trần Mộc Châu cách hơi xa, không nghe rõ ràng, chỉ nghe đứt quãng mấy từ gì mà “phụ nữ, còn không nói, bắt tới..” Lời này khiến người ta nghĩ rất xa, cô ta nghe xong cứng ngắt toàn thân.

Nếu như chuyện bọn họ nói không sai, phù hợp điều kiện này chỉ có dì Hứa, người ở đây, cô ta phải nghĩ cách cứu người.

Nhưng dù là chỗ đóng quân hay nhà giam, người trong coi chắc chẳn sẽ không thiếu, muốn trà trộn vào gần như là không thể, cứng rắn xông vào cứu người, đối với cô ta bây giờ mà nói không khác chuyện hoang đường, hai phương pháp đều không đán tin.