Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 402




Chương 402:

 

Trần Tuấn Tú đưa lưng về phía cô, anh ta không quay đầu lại, thế nhưng thân thể của anh ta có chút cứng lại.

 

Ngược lại là Hứa Quân đi bên cạnh anh ta, quay đầu liếc thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt ngạc nhiên.

 

Qua hai giây sau, Trần Tuấn Tú mới quay đầu lại, trong ánh mắt anh ta mang theo áy náy: “Xin lỗi, là sơ suất của tôi, nhưng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”

 

Nụ cười và giọng điệu của anh ta vẫn giống như cũ, thế nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời anh nói, cô khẽ nhíu mày.

 

Chờ đến khi Trần Tuấn Tú đi xa, Thẩm Lệ mới đến gần bên tai Nguyễn Tri Hạ, nói nhỏ: “Ảnh đế thật đúng là không giống người thường, vừa dịu dàng lại có phong độ, tìm bạn trai phải tìm người như thế này.”

 

Nguyễn Tri Hạ thu lại tầm mắt, lắc đầu nói: “Tớ không cảm thấy thế.”

 

“Cậu dĩ nhiên không cảm thấy thế, dù sao cậu đã có ông chủ lớn của chúng tớ…”

 

Thẩm Lệ không ngừng nói chuyện bên tai cô, thế nhưng Nguyễn Tri Hạ đã không có tâm trạng để nghe.

 

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Tuấn Tú mang đến cho cô cảm giác dịu dàng và phong độ, khiến cho người ta cảm thấy rất tốt, không nhịn được muốn đến gần anh ta.

 

Thế nhưng mấy lần gặp mặt gần đây, cô gặp lại Trần Tuấn Tú, cô luôn cảm thấy anh ta rất kỳ lạ.

 

Lúc này nhớ lại, cô mới phát hiện ra từ trước đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Trần Tuấn Tú, cũng chưa từng thấy sắc mặt anh ta thay đổi.

 

Trên mặt anh ta luôn mang theo ý cười, dường như cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ không tức giận, luôn có dáng vẻ bình tĩnh đó.

 

Không ai biết chuyện gì sẽ khiến cho anh ta nổi giận, mất đi khống chế.

 

Không đúng, cô đã gặp qua một lần, chính là lần ở cửa ra vào của quán trà.

 

Vừa nghĩ như thế, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện, chính là sau lần gặp Trần Tuấn Tú ở cửa quán trà, lần sau gặp lại Trần Tuấn Tú, anh ta không giống với lúc trước.

 

Gặp ai đều cười, lúc nói chuyện với người khác, anh ta luôn ôn hòa như cũ.

 

Thế nhưng cô có cảm giác có cái gì đó không giống như trước.

 

Là bởi vì cô vẫn luôn nhớ đến chuyện ở quán trà, cho nên trong lòng mới thấy loạn cào cào vậy sao?

 

Buổi sáng, bởi vì chuyện chủ đề nóng kia, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ tan rã trong không vui.

 

Cả ngày, hai người đều bận rộn làm việc, không ai có thời gian liên lạc với đối phương.

 

Đến buổi tối, giống như thường lệ, vẫn là Nguyễn Tri Hạ ngủ dậy, Tư Mộ Hàn mới trở về.

 

Anh nhẹ chân nhẹ tay đi vào, anh nhìn thấy một tay Nguyễn Tri Hạ để ở bên ngoài, điện thoại di động ở ngay bên cạnh tay cô.

 

Có lẽ cô xem di động, sau đó ngủ thiếp đi.

 

Tư Mộ Hàn để điện thoại di động của cô qua một bên, để tay cô vào trong, anh ngồi ở cạnh giường nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó mới đứng dậy đi vào trong phòng tắm.

 

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ còn đang ngủ, lập tức mở mắt ra.

 

Khoảng thời gian gần đây Tư Mộ Hàn trở về muộn hơn, anh không để cho cô chờ anh, nhưng cô vẫn theo bản năng chờ anh về, cho nên cô ngủ không sâu, không an tâm, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến cho cô tỉnh dậy.

 

Cô trở mình, đưa lưng về phía nhà tắm, tiếp tục ngủ, nhưng cô vừa nhắm mắt lại, đầu óc cô càng lúc càng tỉnh táo.

 

Không lâu sau, Tư Mộ Hàn từ trong nhà tắm đi ra.

 

Lúc trước, lúc anh đi vào, anh chỉ bật một bóng đèn ngủ, không có bật đèn sáng, anh sợ ánh đèn quá sáng sẽ khiến cho Nguyễn Tri Hạ tỉnh giấc.

 

Lúc này ánh đèn trong phòng yếu ớt, anh không có chú ý tới, Nguyễn Tri Hạ trở mình.

 

Anh dém góc chăn cho Nguyễn Tri Hạ, sau đó nằm xuống bên kia giường, theo thói quen, kéo cô vào trong ngực mình.

 

Nhưng rất nhanh anh cảm giác được thân thể người trong ngực mình cứng đờ.