Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3978




Chương 3978:

Nguyễn Minh Tú giật mình khi cảm thấy trên đỉnh đầu có một bàn tay to rộng, cô nhìn thấy Nguyễn Kiến Định hít liền một hơi thật sâu. Anh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

-Anh bây giờ sẽ đi ngay. Anh qua đây định cùng em ăn chút gì đó. Ông ngoại đã ăn xong lâu rồi, em đừng lo lắng vê chuyện đó.”

Một bữa sáng, hai người cùng nhau ăn đến là ngon miệng. Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, cảm thấy rõ ràng chỉ mới động đũa hai lần, trong nháy mắt đã trôi qua hơn nửa giờ. Nguyễn Kiến Định đặt đũa xuống, xoa xoa mặt cô. Anh cúi xuống và hôn cô thật nhẹ nhàng.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen trắng của cô một lúc, cái gì cũng không nói, đứng dậy trực tiếp rời đi.

“Kiến Định, em…”

Nguyễn Minh Tú đứng dậy vươn hai tay muốn giữ anh lại, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, cuối cùng cô chỉ mím chặt môi lại, nhìn anh rời đi.

Nước mắt lại một lần nữa trào ra.

Cuối cùng lần này cô không kìm được nữa, chạy chậm trở về phòng nằm trên giường thút thít khóc rất thương tâm..

Khi nghe thấy tiếng cô kêu anh, Nguyễn Kiến Định gần như muốn quay trở vê và chạy lại ôm cô vào lòng. Nhưng sự tự chủ mạnh mẽ của anh khiến anh chỉ khựng lại một lúc, sau đó mới bước chân ra ngoài.

Chỉ sau thời gian một ngày trở lại, Nguyễn Kiến Định chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, lại một lần nữa lên máy bay rời đi, đáy mắt đều là mê mang.

Toàn bộ số tiền mà Tần Văn Hưng nuốt vào trong bụng đều đã được thanh toán xong, chuyện tiếp theo liền dễ dàng hơn rất nhiều. Lợi dụng đà này, Tư Mộ Hàn đã chiếm hết tập đoàn Húc Nhật. Anh cũng đã lôi ra tám mươi phần trăm số sâu mọt và các thế lực đối địch cổ thủ trước đây trong tập đoàn Sunrise. Nhưng vẫn còn hai mươi phần trăm nguyên lão còn ở trong tập đoàn anh tạm thời không chuẩn bị động thủ, trước tiên phải chờ thời cơ mới có thể hành động.

Tần Văn Hưng bị Tư Mộ Hàn đưa đến bệnh viện tâm thần, nhốt chung với một đám bệnh nhân điện điên khùng khùng, cả đời này cũng không có hy vọng thoát thân.

Những chướng ngại vật dưới chân anh cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tư Mộ Hàn vì bận đến mức không thể về nhà liền không xuống dưới, cả ngày cùng đều cùng Nguyễn Tri Hạ dính ở bên nhau, xem tư thế kia là hận không thể đem người xách vào trong túi mang theo.

Thời điểm Nguyễn Minh Tú cùng Nguyễn Kiến Định rời đi, tâm trạng cô cũng không khá hơn, còn chán nản đến mức muốn không ra khỏi cửa.

Nguyễn Tri Hạ tỏ vẻ lo lắng, cô lại bị Tư Mộ Hàn quấn lấy, không thể tự mình rút ra. Cuối cùng vẫn là phải gói ghém hai đứa nhỏ Hướng Minh và Tinh Hòa lại rồi đem chúng qua đây, chuyện này làm trên mặt cô tươi cười nhiều một hơn một ít, người nhìn cũng có tinh thần rất nhiều.

Quay trở lại Nguyễn Kiến Định ở bên kia, anh được Trần Bắc hộ tống đến khách sạn ngay khi vừa bước xuống máy bay.

“Trong thời gian tôi đi vắng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Ngồi trong xe, Nguyễn Kiến Định cau mày nhìn tài liệu trên máy tính bảng. Vì lần trước anh phát hiện email và cuộc gọi không được an toàn cho lắm, mọi chuyện bên này anh cơ bản đều là tự mình hỏi đến.

Tài liệu lưu trên máy tính bảng chỉ vì tài liệu trên giấy không dễ lưu, nên cũng chỉ có thể chụp ảnh và lưu lại thôi.

“Abel có thể đã phát hiện ra ngài không có ở đây, nhưng ông ta cũng không có bất cứ thay đổi gì trong khoảng thời gian này. Tôi đã cho người theo dõi suốt 24 giờ. Mặc dù không thể theo dõi chính xác hành tung của ông ta nhưng cũng có thể điều tra được một vài điều mà ông ta làm.

Một bên Trần Bắc vừa lái xe, một bên vừa cau mày trả lời. Trong lúc rảnh rỗi anh ta cũng đi kiểm tra khu vực xung quanh, tuy rằng người dân nơi đây sống và làm việc đều rất ổn định, nhưng có một điều khiến anh ta thấy rất lạ lùng. Thành phố này có vẻ không được nhiều người biết đến, Từ Lâm là một thành phố nhỏ ở phía nam đất đai cũng giống ở nơi này, nói không chào đón đều là nhẹ.