Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3932




Chương 3932:

Bùi Ngọc Diệp cảm nhận được cảm giác mất đi hơi thở vì bị bóp CỔ, đôi tay ra sức, móng tay nhọn Tư cứa từng đường lên tay của Nguyễn Văn Minh tạo ra những vết máu trên tay của ông ta, nhưng những thứ này không đủ để một người sắp điên đến nơi bình tĩnh lại.

Mãi cho đến khi cổ họng của Bùi Ngọc Diệp không phát ra âm thanh, tay cũng không còn chút sức lực nào nữa, Nguyễn Văn Minh mới đột nhiên trở lại bình thường, vội vàng buông lỏng tay ra, đỡ người dạy dựa vào bên giường: “Bùi Ngọc Diệp, tôi cảnh cáo bà, chuyện lần này bà không chịu giúp tôi thì thôi, nhưng nếu như bà dám cản trở chuyện của tôi thì cho dù có mất cả chì lẫn chài tôi cũng không tha cho bà, và cả người chồng và con trai của bà nữa, bà tưởng rằng tôi vẫn luôn không biết gì sao! Bây giờ con trai của bà chắc đã mười sau rồi nhỉ…

Nguyễn Văn Minh cười dữ tợn ngồi bên giường, vỗ vỗ mặt của bà ta để Bùi Ngọc Diệp vốn sắp ngất đi tỉnh lại.

“Ông đúng là một tên ác quỷ, lúc đó là do tôi mù sao lại có thể gả cho một người bại hoại như ông chứ!” Bùi Ngọc Diệp hung dữ trừng mắt nhìn ông ta, đẩy mạnh người đàn ông đang ngồi ở đầu giường họ vài tiếng mới cảm thấy dễ chịu một chút.

“Cho dù tôi có bại hoại, bây giờ bà hối hận thì cũng đã muộn rồi, từ giây phút bà được gả cho tôi, tất cả mọi chuyện đều muộn rồi bà biết chưa!” sau khi nói xong câu này, tâm trạng của Nguyễn Văn Minh khá tốt, ngồi ở bên giường không nói nữa.

“Ông muốn tính kế gia chủ kế nhiệm của gia tộc Otto, ông muốn chết nhưng tôi và Minh Tú vẫn muốn sống tiếp, Nguyễn Văn Minh, làm người không thể ích kỉ như vậy, tôi có thể mặc kệ ông nhưng ông nhất định phải để tôi đưa Minh Tú rời khỏi đây!” Đầu tiên không nói về năng lực cá nhân của Nguyễn Kiến Định mà nói về thân phận hiện tại của anh ta- cháu ngoại được công tước Otto xem trọng nhất, giao cho cậu ấy hơn năm mươi phần trăm quyền lợi có trong tay, một người như vậy cho dù là Nguyễn Văn Minh cộng thêm cả nhà họ Nguyễn cũng không đủ để người ta nhét kẽ răng! Còn nói gì đến tính kết “Những chuyện này không cần bà quan tâm, bà chỉ cần ngoan ngoãn ở đây đừng phá hỏng kế hoạch của tôi là được!” Nguyễn Văn Minh nói xong, không biểu cảm gì ra khỏi phòng khách, kêu quản gia đóng đinh cửa sổ, khóa cửa nhốt Bùi Ngọc Diệp ở trong phòng.

Sau khi làm xong những chuyện này thì sắc trời đã tối, bữa tối được chuẩn bị rất nhanh, lúc người giúp việc đi lên gọi Nguyễn Minh Tú vẫn còn đang ngủ giống một con heo vậy, ngủ thế nào cũng không đủ.

Nguyễn Kiến Định nhìn mà buồn cười, đi lên trước ôm nửa người đến phòng tắm lau rửa sạch sẽ, để cho cô gái còn đang mơ màng dựa vào lòng mình, nửa bế nửa ôm đi xuống lầu.

Sau khi đặt cô gái ngồi lên ghế, Nguyễn Kiến Định ngồi xuống mới phát hiện ra ngồi đối diện mình là một người phụ nữ giống với Nguyễn Minh Tú đến sau phần.

Nguyễn Kiến Định không nói chuyện tỏ vẻ đang làm việc không nhìn thấy, quay đầu gắp rau cho Nguyễn Minh Tú.

Nhưng Nguyễn Văn Minh nhịn không nổi nữa, cười gượng với Nguyễn Kiến Định hai tiếng, xem như đã hấp dẫn được sự chú ý của anh ta, sau đó mới chỉ vào người phụ nữ bên cạnh cô ta nói: “Đây là em gái của Minh Tú tên là Nguyễn Mộc Trà, nhỏ hơn Minh Tú một tuổi, nếu như sau này đều đã là người một nhà, mọi người làm quen trước là một điều cần thiết, đúng không!”

Sau khi anh nói xong, người phụ nữ tên Nguyễn Mộc Trà đó đứng dậy, dịu dàng nói: “Chào chị và anh rể, ban ngày em còn phải đi học vì vậy không đến đón chị về nhà được, chị đừng giận em nhé.”

Lúc cô ta nói chuyện, đầu lông mày của Nguyễn Kiến Định luôn nhăn lại, không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy giọng điệu của người phụ nữ này thật kỳ quái.

Có một cảm giác khiến người khác thấy quen thuộc nhưng nhất thời lại không nói ra được rốt cuộc là quen thuộc ở đâu.

“Không có gì đáng để tôi phải giận cả, Nguyễn Mộc Trà, tôi không thân với cô, cô đừng tưởng tôi không biết lúc này cô ra đây đứng vì muốn làm cái gì, tiện thể nói luôn, hãy dẹp những suy nghĩ không thực tế trong đầu cô đi, nếu không…”

Nguyễn Minh Tú không hề nể mặt cô gái đang đứng trước mặt chút nào, bao nhiêu tuổi rồi còn phải đi học, nói ra không sợ mất mặt sao!