Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3632




Chương 3632:

Từ sau khi cô tỉnh lại , nhìn con trai ngoan ngoãn đến đau lòng , Nguyễn Tri Hạ không hề cảm thấy chút vui mừng nào , mà ngược lại trong lòng chua xót không chịu nổi.

Chỉ có đứa trẻ từng trải qua sóng gió mới có thể ngoan ngoãn nghe lời như thế , cho dù cậu bé có thông minh đi nữa , thì cũng chẳng có đứa trẻ năm tuổi nào hiểu chuyện đến mức độ như vậy cả , ngay cả ý nghĩ muốn đi chơi cũng không có , còn hết sức nhiệt tình học cách chăm sóc người lớn. Cô đúng là một người mẹ không tốt mà.

“Mẹ không sao , Hướng Minh đi giúp cậu của con đi , mẹ có chuyện muốn nói với ba một chút.” Nguyễn Tri Hạ vuốt v e đầu tóc ngắn của con trai , cô lắc lắc đầu , cảm thấy hơi chóng mặt , đầu giống như bị ném vào trong máy giặt quần áo xoay qua xoay lại , rất khó chịu.

Tuy vẫn có chút không yên lòng , nhưng Nguyễn Hướng Minh vẫn cẩn thận từng bước rời khỏi phòng bệnh , trước khi đi còn nắm lấy tay Tư Mộ Hàn cẩn thận dặn dò không được để cho mẹ của cậu phải chịu đựng bất cứ khó chịu nào.

Chờ sau khi con trai rời đi , Nguyễn Tri Hạ mới mím môi cười ra tiếng , cái này xem như là niềm vui ngoài ý muốn , có lẽ là do cậu nhóc quá thông minh , nên từ nhỏ Nguyễn Hướng Minh đã không thích nói chuyện , không thích giao lưu với người khác. Việc cậu bé trong thời gian ngắn có thể liên miên lải nhải nhiều lời như vậy , trước kia chưa từng xảy ra , cô chỉ mới rời đi một thời gian , mà con trai cưng đã hoạt bát hơn không ít.

“Em muốn nói gì thì nói đi , Hướng Minh đi rồi.” Trong phòng không còn ai khác , Tư Mộ Hàn lập tức không muốn tiếp tục ẩn nhẫn nữa , anh trực tiếp nắm lấy bàn chân nhỏ của Nguyễn Tri Hạ , x oa nắn trong lòng bàn tay mình , môi hơi nhếch lên , mắt phượng dài hẹp híp híp lại , toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người cô , xen lẫn giữa sự lạnh nhạt và hờ hững trên gương mặt anh còn có vài phần si mê.

Nguyễn Tri Hạ: “…” Cô vốn chỉ muốn tìm cớ đuổi Hướng Minh đi , ngược lại không nghĩ tới người nào đó cũng tin thật.

Thân thể và tinh thần của Nguyễn Tri Hạ đều vô cùng mệt mỏi , vì thế cô mặc kệ anh , nằm xuống đắp kín mền rồi nhắm hai mắt lại.

Hơi ấm trên bàn tay anh đã sưởi ấm được trái tim cô , cảm giác sợ hãi và lo âu lúc ban đầu đã sớm không còn nữa , không mất bao lâu , hơi thở của Nguyễn Tri Hạ từ từ bình ổn trở lại , hai má cô ửng hồng , miệng hơi mở ra , dáng vẻ ngủ không được yên ổn.

Từ khi cô trúng độc được cứu ra , sau đó lại được thông báo là không có thuốc giải độc , cho đến bây giờ cô tỉnh táo lại , Tư Mộ Hàn cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã bao lâu bản thân không có nghỉ ngơi thật tốt , sợi dây vẫn luôn siết chặt trong lòng bỗng nhiên được buông lỏng , nên cảm giác mệt mỏi rã rời lập tức kéo tới , rất nhanh đã bao phủ lấy và nhấn chìm anh trong dòng lũ thời gian.

Anh ngáp một cái , rồi từ xe lăn đứng lên , cẩn thận từng li từng tí vén chăn ra nằm lên giường , vết thương trên bàn chân tuy vẫn còn chưa tốt , nhưng động tác đơn giản như vậy cũng không gây ảnh hưởng gì. Anh lặng lẽ meo meo chui vào trong chăn của cô , Tư Mộ Hàn cười trộm hai tiếng , vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Nguyễn Tri Hạ , hai mắt nhắm lại , rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này tương đối dài , Nguyễn Kiến Định đã đến ba lần , nhưng hai bệnh nhân trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vì vậy anh ta chỉ có thể ôm Hướng Minh , nhẹ nhàng nói vài câu an ủi , gặp phải ba mẹ bực mình như thế này , chỉ có trẻ con chịu bất hạnh.

“Cậu , đừng nóng giận , chỉ là do mẹ quá mệt mỏi , đợi mẹ nghỉ ngơi đủ , sẽ ngoan ngoãn rời giường ăn cơm thôi.” Nguyễn Hướng Minh cảm giác được sắc mặt của người ôm mình đang dần lạnh xuống , cậu bé vội vàng vịn cánh tay anh ta , lo lắng giải thích.

Trong lúc Nguyễn Kiến Định phân tâm suy nghĩ một số chuyện , không ngờ lại khiến đứa nhỏ sợ hãi đến thế này. Anh ta dở khóc dở cười cẩn thận an ủi hai tiếng.

Sau khi liên tục xác nhận với cậu bé quả thật bản thân không có tức giận , Nguyễn Kiến Định ôm cậu đi vào bên cạnh phòng bệnh , thời gian dài như vậy , người lớn như anh ta còn không chịu nổi , huống chi là cậu nhóc như Nguyễn Hướng Minh.

Ôm nhóc con đang ỉu xìu vào phòng thu xếp chỗ nghỉ cho cậu bé xong , Nguyễn Kiến Định thở dài đi ra ngoài xử lý chính sự của mình. Hiện tại đã giải quyết ổn thỏa phía Dương Minh Hạo , như vậy chỉ còn lại Dương Thừa Húc và Trần Mộc Châu , do trước đó không có tâm trí để xử lý , bây giờ cũng nên chỉnh đốn lại cho thật tốt rồi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận những việc mình cần phải làm , Nguyễn Kiến Định gọi điện thoại thông báo cho Chu Thanh đến công ty họp , rồi rời khỏi bệnh viện.