Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3614




Chương 3614:

“Đúng là không phải chuyện của tôi , thế nhưng anh có thể đoán xem , Vũ Nguyên Hải sẽ cảm thấy tự do của anh ta quan trọng hơn hay thuốc giải quan trọng hơn , anh nói xem nếu như tôi đồng ý giúp anh ta thoát khỏi anh , tỷ lệ tôi nhận được thuốc giải là bao nhiều.”

Từ đầu thái độ của Ôn Hàng Dương với Vũ Nguyên Hải đã có vấn đề , Tư Mộ Hàn đã phát giác được , người đàn ông này quá hiểu Vũ Nguyên Hải , giống như Vũ Nguyên Hải được tạo ra dựa trên sở thích của anh ta , lúc đầu anh cũng không nghĩ được rốt cuộc hai người có quan hệ gì.

Chỉ khi phân tích kĩ càng một chút , mới phát hiện ra chuyện này có gì không đúng , dựa vào dấu vết để lại , mới đưa ra kết luận này.

“Ồ , tôi đã nhìn sai rồi , quả nhiên anh Hàn không hổ là Chủ tịch , chuyện thuốc giải tôi sẽ giúp anh giải quyết , bây giờ mời anh rời khỏi phòng tôi.” Sau một hồi im lặng , Ôn Hàng Dương đen mặt , nghiến răng , nở một nụ cười.

Nếu như hai bên đã muốn chiến đấu đến cùng , anh ta cũng không có h am muốn xem kịch nữa. Mặt Ôn Hàng Dương không biểu cảm , bắt đầu đuổi người , đợi Nguyễn Kiến Định đẩy Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng , mới đột nhiên yếu ớt lên tiếng: “À đúng rồi , có thời gian thì đưa Nguyên Hải đến phòng tôi , dù sao sớm lấy được thuốc giải , tôi có thể sớm trở về để nạp thêm vợ.”

Mấy chữ cuối cùng , anh ta nghiến răng , mang theo ác ý. Tư Mộ Hàn nhếch môi , không hề quan tâm , chỉ cần lấy được thuốc giải , cứu được Tri Hạ , ân oán của người khác không hề liên quan đến anh.

“Sao không nghĩ ra Vũ Nguyên Hải là “vật chiếm hữu” của Ôn Hàng Dương nhỉ , tuy rằng có chút không đúng , thế nhưng tôi nghĩ Ôn Hàng Dương không phải loại người như vậy.” Rõ ràng nhìn như một người đàn ông bình thường , thế nhưng trong lòng lại loanh quanh như vậy.

“Ôn Hàng Dương quá xem trọng Vũ Nguyên Hải , cũng quá hiểu anh ta , huống hồ ánh mắt không lừa được người khác , sự quan tâm của anh ta quá kỳ lạ , tuy rằng tôi còn có chút hoài nghi , nhưng cuối cùng tôi vẫn dứt khoát cược một phen.”

Từng bước như đánh cờ , nếu như thật sự Ôn Hàng Dương không có cảm xúc ấy , lần này có lẽ đã gặp khó khăn , thế nhưng chỉ cần anh ta có một chút tình cảm , chuyện thuốc giải có thể dễ dàng giải quyết , kết hợp với những phân tích đằng trước , anh đã chắc được chín phần thắng , có thể thử xem.

“Cậu đi nghỉ trước đi , mấy ngày nay ở bên Tri Hạ cũng mệt rồi , nếu không muốn nghỉ ngơi thì chơi cùng với Hướng Minh một chút!”

Từ sau khi Tri Hạ và anh cùng nhau biến mất , trạng thái của Nguyễn Hướng Minh càng ngày càng đi xuống , tuy rằng Nguyễn Kiến Định không nói , thế nhưng anh ấy đều để vào mắt.

Trẻ nhỏ quá nhạy cảm , có nhiều chuyện chỉ anh ấy nói cũng không có tác dụng gì , chỉ có thể nghĩ cách bù đắp ở phương diện khác. Bây giờ Tri Hạ vẫn đang hôn mê không tỉnh , những chuyện thế này chỉ có thể để ông bố lạnh như băng Tư Mộ Hàn đi làm , mong rằng có hiệu quả.

Liếc mắt nhìn người đang ngồi trên xe lăn , không ngừng tỏa ra khí lạnh , Nguyễn Kiến Định thở dài một hơi , đẩy người về phía trước , mới có mấy ngày , số lần anh ấy thở dài chắc phải bằng một năm rồi…

Đẩy Tư Mộ Hàn đến phòng của Nguyễn Hướng Minh , Nguyễn Kiến Định chu đáo đóng cửa vào , dù sao cũng là bố con , anh ấy không sợ xảy ra chuyện , quay người đi xử lý việc khác.

Sau khi bị đẩy vào phòng , Tư Mộ Hàn ngây ra một lúc mới phản ứng lại , do dự trong khoảnh khắc , mới đi vào trong phòng.

Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ , một tấm ga màu xanh nhạt phủ trên giường , vách tường màu trắng tuyết không có đồ vật trang trí nào , đối diện giường có một giá sách , bên trên đó các loại sách được sắp xếp gọn gàng , phía bên phải giường là bàn học của trẻ em , lúc này Nguyễn Hướng Minh đang ngồi ở đó , hai tay đặt ngay ngắn trên bàn , ngồi đối mặt với cửa , nghiêng đầu đánh giá anh.

Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng , không quan sát nữa , đi về phía cậu bé.

“Bố , mẹ đâu rồi?” Nguyễn Hướng Minh yên tĩnh ngồi trên ghế , hai mắt sáng lên chờ đợi.

Tư Mộ Hàn nghẹn lời , động tác ngừng lại , phản ứng lại rất nhanh , đến bên cạnh cậu bé , xoa mái tóc mềm mại của cậu bé , trong lòng mềm nhũn: “Mẹ bị bệnh rồi , bây giờ đang ở bệnh viện , bố đang định đi thăm mẹ , Hướng Minh có muốn đi không?”

Không nỡ giấu cậu bé , Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi rồi quyết định đưa cậu bé đi cùng , dù sao chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được , cho dù Tri Hạ vẫn chưa tỉnh lại , thế nhưng cô đã quay trở lại đây , chỉ nằm ở bệnh viện cũng làm người ta yên tâm hơn một chút.