Chương 3485:
Tư Mộ Hàn không có buông †ay, vừa dùng sức vừa nhíu mày nhìn co.
Nguyễn Tri Hạ chịu đựng lúc đầu, sau khi chậm rãi quen thuộc với động tác tay của anh mới phát hiện không còn khó chịu như vậy.
Ngạc nhiên quơ quơ bàn chân nhỏ, cúi người chạm vào tay anh: “Hình như thực sự tốt hơn nhiều rồi!”
Tư Mộ Hàn lúc này mới ngừng lại động tác, khoanh tay dựa vào giường, ngậm cười nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ chớp chớp hai mắt, đùi phải đã tốt hơn nhiều rồi, chân trái còn có chút đau nhức, di chuyển tới bên cạnh anh một chút, chen chân trai vào tay anh: “Còn cái này, cái này cũng muốn!”
Giọng nói mềm mềm dịu dàng, nũng nịu, trên mặt vì đau nhức mà có chút trắng, nhìn rất đáng yêu.
Nhìn bắp chấn trắng nõn xinh đẹp của cô ghé trên bụng mình, ngón chân tròn trịa xinh xắn, đại khái là bị giày cao gót làm hẳn, đỏ rực khiến người ta thương tiếc.
Đôi mắt anh tối sầm lại, ẩn ẩn tia nguy hiểm, rõ ràng bây giờ trời đã lạnh mà cả người anh đều khô nóng.
Nguyễn Tri Hạ quơ chân chờ anh, cơm trưa trên bàn tỏa hương nồng đậm, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô.
Đợi một hồi lâu, bụng cô cũng kêu rồn rột, vẫn không thấy động tác của Tư Mộ Hàn, cánh môi hồng nhạt có chút bất mãn cong lên, duỗi hai tay, cầm lấy bàn tay của anh thả lên đùi mình: “Chân còn đau, Mộ Hàn, anh nhanh lên”
Khó thấy được bộ dạng nũng nịu của cô, Tư Mộ Hàn trâm mặc một hồi, bàn tay khẽ nhúc nhích, cụp mắt, môi mỏng khẽ mím, mắt phượng hẹp dài lộ ra tia chăm chú, cẩn thận xoa bóp bắp chân cho cô.
Nguyễn Tri Hạ hài lòng cực kỳ, mêm nhữn nói: “Mộ Hàn, nhanh lên, em đói rồi” Trên mặt có chút đỏ bừng, chân nhỏ đạp nhẹ vào bụng hắn, trong mắt như ánh sao trời lấp lánh.
Cơ thể Tư Mộ Hàn run lên, trên mặt hiện lên tia quẫn bách: “Tri Hạ, chơi đùa với lửa, sau này sẽ gặp báo ứng!” Lực trên tay không giảm, một tay nắm chặt chân nhỏ của cô, nắm trong tay thưởng thức.
Nguyễn Tri Hạ không vui, chân đã đỡ nhiều, vừa muốn rút chân về, cố gắng hai lần lại không rút được, một chân khác cũng bị anh đoạt lấy.
Cho dù bây giờ Tư Mộ Hàn đang bị thương, sức lực không còn như trước, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn không phản kháng được, dễ dàng bị khống chế.
“Làm loạn cái gì? Chẳng phải em bắt đầu quyến rũ anh trước à!” Tư Mộ Hàn lườm cô một cái: “Đụng vào vết thương của anh là lại rách ra bây giờ.
Nguyễn Tri Hạ nháy mắt sửng sốt, ngốc nghếch nhìn anh, quả thật là ứng với câu nói, tự tạo nghiệp không thể sống.
Nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, tâm trạng Tư Mộ Hàn rõ ràng tốt hơn nhiều, động tác lưu loát chiếm không ít tiện nghi, mới lưu luyến không rời: “Ăn đồ trước đi, mang về cái gì đấy? Chiều anh chỉnh sức cho em một chút, sau đó em hãy xem lại.
Chiếm được tiện nghi đương nhiên phải bỏ ra một chút, Tư Mộ Hàn ra tay xong thì thu dọn cơm trưa, Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhăn nhó bước xuống giường.
Đang từ tốn ăn cơm, cũng sắp ăn xong thì cửa lại bị gõ.
Nghĩ đến chuyện anh dặn dò trước đó, Tư Mộ Hàn để đũa xuống gọi vào.
“Chủ tịch, đã tra rõ ràng, Trần Tuấn Tú và Nguyễn Mộc Châu ở trong quán cà phê hơn một tiếng, người được phái đi biệt thự nhà họ Trần trở lại báo cáo, Trần Hiền phản Trần Tuấn Tú, nhà họ Trần đã loạn thành một bầy rồi, Nguyễn Mộc Châu bị bắt được, nhốt trong tầng hầm của biệt thự, anh xem xử lý thế nào?”
Lâm Tiến Quân không ở đây, phía sau cũng có trợ lý, tuy làm việc không lưu loát bằng Lâm Tiến Quân, nhưng cũng có thể sử dụng. Trong lòng Tư Mộ Hàn thoáng có chút ghét bỏ, trên mặt lại không lộ ra cảm xúc gì.
“Trân Tuấn Tú và Trần Hiền nói những gì? Còn có thể tra được Nguyễn Mộc Châu lúc nào về nước không, sau khi về nước làm những việc gì? Còn có vì sao cô ta lại cùng Trần Hiền làm loạn… Đây một bụng nghi vấn, Nguyễn Tri Hạ không để ý tới Tư Mộ Hàn, mở miệng hỏi.