Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3442




Chương 3442:

Căn phòng lớn như thế nhưng chỉ có mỗi ông ta ngồi ở vị trí chủ nhà, ở trước mặt có mấy cái ly không, xem ra là ông ta đã đợi ở đây từ lâu rồi.

“Ông Chánh, ông gọi tôi tới vào lúc này chắc cũng không phải chỉ vì uống vài ly cà phê đâu đúng không!”

Nguyễn Kiến Định không khách sáo với Tư Vân Chánh mà trực tiếp khống chế xe lăn đi tới bên cạnh bàn rồi tiện tay lật menu gọi một loại cà phê mình hay uống.

“Cậu cũng thấy tình huống của Tư Mộ Hàn rồi đó, đúng là tôi còn có thể chèo chống Sunrise thêm một thời gian nữa. Nhưng tôi già rồi, không thể nào chèo chống quá lâu, cho nên tôi hi vọng có thể để Mộ Hàn đính hôn với em gái của cậu trước, để ổn định Sunrise.”

Thái độ của Tư Vân Chánh không còn lạnh lùng như lúc trước, đôi mắt của ông ta khi nhìn về phía Nguyễn Kiến Định đã có chút độ ấm.

Điều này khiến cho Nguyễn Kiến Định có chút bất ngờ, anh ấy đã nghĩ ra rất nhiều lý do gặp mặt nhưng không ngờ Tư Vân Chánh lại muốn gặp anh vì để cho Tư Mộ Hàn đính hôn với Nguyễn Tri Hạ.

“Chuyện này tôi phải bàn bạc với Tri Hạ rồi mới quyết định được.

Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước.” Công ty còn rất nhiều chuyện đang chờ Nguyễn Kiến Định xử lý, bây giờ anh ấy đi đứng cũng không tiện, không nên ở ngoài quá lâu vẫn tốt hơn.

“Còn có một chuyện nữa, tôi nghĩ rằng cậu sẽ có hứng thú.” Hai bên chưa đạt thành đồng minh tức là điều kiện vẫn chưa đủ hấp dẫn. Tư Vân Chánh cầm lấy cây gậy bên cạnh rồi cố gắng đứng lên mà đi về phía Nguyễn Kiến Định.

“Chắc ông Chánh đây cũng biết chuyện duy nhất mà tôi có hứng thú là gì chứ nhỉ?” Nguyễn Kiến Định nhíu mày suy tư một lát rồi nhìn về phía Tư Vân Chánh. Nếu như ông ta thật sự có manh mối của chuyện này thì nói không chừng ông ta cũng biết gì đó về chuyện mười năm trước…

“Tất nhiên là chuyện mà bây giờ cậu quan tâm nhất rồi, nhưng chuyện tôi biết là mười năm trước, không biết cậu có hứng thú nghe không?”

Tư Vân Chánh che giấu nhiều năm như thế là vì người đó còn chưa đụng tới ông ta. Bây giờ người đó đã chạm tới ông ta rồi thì những người ngông cuồng tự đại đó cũng không cần thiết có mặt trên thế giới này nữa.

Tư Vân Chánh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt của ông ta dần trở nên âm trầm.

“Nếu ông muốn nói thì tất nhiên tôi sẽ có hứng thú nghe. Chỉ là không biết những gì ông biết có phải là thật hay không?” Quả nhiên những thế hệ lớn tuổi của thành phố Hải Phòng đều biết một chút gì đó về chuyện của mười năm trước, chỉ là không có ai chủ động nói ra…

Nguyễn Kiến Định siết chặt hai tay mới có thể đè ép sự tức giận trong lòng mình.

Nếu như năm xưa có người đứng ra nói hai câu, ngăn cản một chút thì em gái của anh ấy cũng không cần phải chịu khổ trong năm năm kia…

“Nguyễn Kiến Định, tôi cũng xem như là nhìn cậu và Nguyễn Tri Hạ trưởng thành. Không phải là tôi không muốn giúp đỡ chuyện năm đó, mà là không thể giúp đỡ…”

Tư Vân Chánh thở dài một hơi, giấu diếm một chuyện trong lòng tận mười năm, không những người trong cuộc khổ sở mà ông ta cũng chưa từng được dễ chịu. Nếu không phải là thằng nhóc Tư Mộ Hàn kia cứ nhất quyết phải ở bên con gái nhà họ Nguyễn thì nói không chừng những chuyện bây giờ cũng sẽ không xảy ra. Nhưng duyên phận ai mà nói được chứ… đều là nghiệp cảiI

“Dù sao tôi cũng không phải là người tham dự trong chuyện năm đó, tất nhiên ông nói cái gì thì chính là cái đó rồi!”

Không thể giúp? A, nói đường hoàng như thế nhưng thật ra cũng là muốn bo bo giữ mình mà thôi! Lòng người lương bạc, Nguyễn Kiến Định lăn lội trong giới làm ăn nhiều năm như thế rồi thì cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, anh ấy cũng đã quen thuộc từ lâu. Nguyễn Kiến Định dựa vào ghế rồi nhìn Tư Vân Chánh với vẻ thận trọng.

“Cho dù cậu có tin hay không thì chuyện năm đó đúng là không phải ý của tôi. Nếu như không phải Mộ Hàn… thì có lẽ cả đời này cậu cũng không biết được lý do của nó là gì.” Đã mười năm trôi qua, nhưng chuyện năm xưa vẫn khiến cho Tư Vân Chánh khắc sâu vào trong ký ức. Đến cùng là tình cảm đậm sâu như thế nào mới có thể khiến cho người đó nổi điên thành như thế, chỉ muốn kéo đối phương vào Địa Ngục, không chết không thôi.

“Ông nói đi, tôi rửa tai lắng nghe”