Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3425




Chương 3425:

“Những chuyện này thì cậu tự hỏi Tri Hạ, không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, ba ngày sau tổ chức tiệc ở nhà, tìm người đi biệt thự nhà họ Trần thăm dò chút” Thân thủ của vệ sĩ của nhà họ Tư là hàng nhất nhì ở Hải Phòng, để nhà họ Tư tìm người thì là tốt nhất rồi, hi vọng lúc đó sẽ có một kết quả tốt.

“Danh nghĩa gì?” Có việc chính, Tư Mộ Hàn lập tức thu lại nụ cười, để hai chân xuống, lưng cũng thẳng, ngồi trên ghế chau mày hỏi, chuyện bàn tiệc, không có danh nghĩa rõ ràng thì cũng không ổn.

“Chúc tôi gặp họa mà không chết”

Tuy vết thương ở chân đã đỡ nhiều, không cần ngồi xe lăn cũng đi lại được, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, việc tỏ ra yếu thế là rất cần thiết, nhất định phải hành động cẩn thận.

“Được thì được đấy, nhưng tên cáo già Trần Tuấn Tú e là không dễ mắc lừa thế” Dù sao Trần Tuấn Tú với Trần Hiền cũng gọi là người trong cuộc, lúc đó có chuyện xảy ra, bây giờ còn có thể mời họ tới, không cần nghĩ cũng biết là có âm mưu.

“Truyền tin ra ngoài, nói chân tôi đã hỏng hẳn rồi, cả đời này cũng không đứng lên được nữa, có thể Trần Tuấn Tú sẽ mất hứng, nhưng Trần Hiền tuyệt đối sẽ đi hóng chuyện vui, tiện thể truyền tin Hướng Minh là con cậu ra ngoài, phải như thật như giả, không được lộ liễu, phải thu hút được sự tò mò của người khác, Trân Tuấn Tú sẽ không bỏ lỡ bất cứ việc gì để bảo thù chúng ta, ông ta sẽ tới.”

Lần này dù thế nào, ông ta cũng phải nắm được thóp của Trần Tuấn Tú, chỉ cần tìm được, thì kể cả là cướp thì ông ta cũng phải cướp được đồ về.

“Được thôi, đợi tin của tôi” Cách làm thì được, chỉ là không biết Trần Tuấn Tú sẽ tin hay không, Tư Mộ Hàn ngắt điện thoại, nghĩ ngợi một chút, gọi Lâm Tiến Quân đi vào, nói với anh ta mấy câu.

Lúc này, Trần Mộc Châu đang ở trong phòng Dương Thừa Húc, đã về Hải Phòng được hai ngày, công ty đột nhiên thành lập, khiến cô ta bận bịu một hồi, bây giờ mọi chuyện tạm ổn, giải quyết cũng nhanh hơn trước, cả con người như thay đổi một trời một vực.

Toát lên vẻ trầm ổn, cả người toả ra khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ, như hai người khác nhau so với trước kia.

“Mộc Châu, mấy hôm nay bố anh không ở nhà, hay là đợi lần sau lại vê đi, chuyện ở nước ngoài không phải vẫn chưa có kết quả sao? Hay là chúng ta vể trước đi!” Đợi hai ngày rồi, hai người thậm chí còn chả thấy bóng dáng đâu, lại còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, Dương Thừa Húc buồn bực vò đầu, chau mày nói.

“Em thế nào cũng được, không phải anh nhớ bố lắm sao? Hay là em về trước, anh đợi ở Hải Phòng thêm mấy hôm, năm ngày sau nếu vẫn không ai về thì anh về tìm em được không?” Gọi điện xác nhận thì người vẫn ở đó, không ngờ cuối cùng lại tay không, Trần Mộc Châu quả thực không cam tâm, nhưng con trai người ta đang ở bên cô ta, sau này có nhiều cơ hội lắm, nên không gấp.

“Anh thì cũng được, nhưng thế thì tủi thân em, đợi anh làm xong việc bên này thì lập tức đi tìm em ngay.” Chuyện nên làm thì làm xong rồi, từ nhỏ Dương Thừa Húc ở cái nhà lạnh lẽo này, giờ cũng chẳng lưu luyến mấy, nhưng có chuyện cần anh ta giúp, nếu không cũng chẳng phải đợi đến tận bây giờ, còn muốn đợi thêm hai hôm nữa.

“Vậy anh ra ngoài đi dạo một chút, em không nói tiếp với anh được, nhỡ như bố em nhìn thấy thì sẽ không vui đâu!” Bây giờ cô ta vẫn không thể xuất hiện ở Hải Phòng, dễ đả thảo kinh xà, đặc biệt là không thể để Trần Tuấn Tú biết, nếu không mọi chuyện cô ta làm sẽ đổ sông đổ bể.

“Ban ngày thế này cũng không có việc gì chơi, không bằng…

“Dương Thừa Húc, ban ngày mà trốn trong phòng làm gì? Mau đi ra ngoài đi” Chưa dứt lời thì đã bị một giọng nói lớn ở ngoài cửa gián đoạn, Trần Mộc Châu còn tưởng phải đợi tới lần sau, không ngờ thế mà lại về rồi.

“Bố, bố đi đâu thế? Con gọi cho bố bao nhiêu cuộc mà bố không nghe máy!” mở cửa xông ra ngoài, Dương Thừa Húc cười vui vẻ, ngồi trên sô pha, người hơi nhoài về phía trước, nhìn ông 1a.

“Mấy chuyện này con tạm thời không cần lo, bố nghe nói con mở một cô tang ty?” Người đàn ông cao hơn mét tám, mặc đồ u màu đen, năm mươi tuổi nhưng nhìn như bốn mươi, trông thậm chí còn cuốn hút hơn Dương Thừa Húc một chút, ngồi trên sô pha, mắt nhìn xa xăm.

Trần Mộc Châu vừa đi ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy cảnh tượng này, không nghĩ được gì, thì ra bố của Dương Thừa Húc trông như thế này, trước kia cô ta chưa từng quan tâm tới vấn đề chính trị, thêm việc Dương Minh Hạo cũng không thích chụp ảnh, nên hoàn toàn không thấy ảnh của ông ta bao giờ, bây giờ thấy người thật, cô ta lại thấy hơi hối hận.