Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3387




Chương 3387:

Ngay lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, toàn bộ tâm trí của Tư Mộ Hàn đều đặt trên người cô, nơi ấy từ khi nào có thêm hai trục máy, anh hoàn toàn không nhìn thấy, anh trâm ngâm suy nghĩ, chính là hai người Lê Quốc Nam và Nguyễn Kiến Định.

Tuy rằng lúc này Nguyễn Tri Hạ đang cuộn mình, nhưng ngoài một chút khổ sở hẳn là không bị hành hạ gì, nhưng Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam ở phía xa dường như tình trạng rất không ổn. Theo tính tình của Nguyễn Kiến Định, cho dù là bị nhốt trong cái lông như vậy thì nhất định cũng phải đẹp, nhưng lúc này hai chân lại rũ xuống dựa vào lồ ng, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu, suýt nữa anh không nhận ra.

Nhìn Lê Quốc Nam lại càng thêm nhếch nhác, cả người co quắp, nằm trong lồ ng, thậm chí còn không ngồi dậy được, cả người bị trói chặt vào lồ ng sắt, đến động đậy cũng là chuyện xa VỜI.

“Có thể bắt đầu rồi!” Giọng điệu hưng phấn và phấn khích, hai tay Trân Tuấn Tú nắm chặt khung cửa sổ, nửa người chồm ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm hai cái lông ở đằng xa, cả người lộ vẻ điên rồ.

Dự cảm không lành, tay phải Tư Mộ Hàn lẳng lặng đặt ở góc áo khoác, lúc đến anh đã cài thiết bị báo động trên người mình, lỡ như sự tình vượt quá tầm kiểm soát còn có thể kêu người tới ứng cứu, chỉ là nơi này thật sự quá mức trống trải, anh không dám cho người đến quá gần. Phải đợi hơn năm phút mới có người đến. Kiểu công kích này, chưa tới lúc không thể làm khác thì không được dùng.

Người vẫn còn trong tay đối phương, anh thực sự ở thế bị động.

Tư Mộ Hàn chưa kịp suy nghĩ thông suốt nên công kích hay là chờ đợi, Trần Hiền đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu, mở cái lồ ng đang giam Nguyễn Tri Hạ ra. Tận mắt nhìn thấy hắn lay người tỉnh dậy, Tư Mộ Hàn xoay người muốn xuống lầu, vệ sĩ đã biến mất trước đó lại xuất hiện trong phòng lần nữa.

Chặn lối đi, hoàn toàn không có cách nào xuống lầu, cau mày càng ngày càng chặt, Tư Mộ Hàn căm hận xoay người, hai mắt dõi theo Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh lại dưới lầu sát sao, cắn răng không ra tiếng.

Tiếng gió bên ngoài quá lớn, cách tầng ba lại xa, tưởng chừng sẽ không nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng có lẽ Trân Hiền có mang theo micro hay gì đó, giọng hai người nói chuyện vang lên rõ rệt trong phòng.

“Trân Hiền, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh trai tôi và Lê Quốc Nam đâu, họ đang ở đâu?” Giọng nói rất yếu ớt, nói hai câu lại thở hổn hển một hơi. Tiếng gió ào ào chốc lát vang lên, nghe như bị bệnh.

“Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam không phải ở ngay phía trước, cô Tô, cô có thể từ từ lựa chọn! Dù sao chúng tôi cũng không phải làm từ thiện, lần này cô chỉ có thể đưa một người đi, cần phải suy nghĩ kỹ!” Không vòng vo, thậm chí không thành câu. Sau khi nói rõ ràng ngắn gọn, liền quay người trở lại.

“Ý gì chứ! Trần Hiền, rốt cuộc anh có ý gì hả? Cái gì gọi là chỉ có thể đưa một người đi! Anh quay lại đây, Trần Hiền, anh đưa cho…” Chỉ mơ hồ nghe được nửa đầu, nửa sau theo Trần Hiền rời xa, hoàn toàn không nghe thấy gì.

Tư Mộ Hàn nheo mắt, hàm răng cắn chặt.

Chỉ được đưa một người đi…

Quả nhiên anh nghĩ không sai, con cáo già Trần Tuấn Tú căn bản chỉ muốn nửa đời sau của họ sống trong đau khổ, loại chuyện này, Tri Hạ của anh lương thiện như vậy, chọn người nào cũng sẽ khiến cô suy sụp.

“Trần Tuấn Tú, ông đúng là một kẻ „ điên…

“Đúng, mày nói đúng, Tư Mộ Hàn, kể từ khi mày ép chết Tuyết Phương của tao, tao đã hoàn toàn phát điên, mọi hy vọng trong cuộc đời này của tao, đều bị chúng mày dập tắt. Trơ mắt nhìn người thân yêu chết trước mặt, loại cảm giác này chúng mày sẽ không bao giờ hiểu! Nếu chúng mày đã không hiểu thì tao bắt chúng mày cũng nếm trải qual”

Hai hàng nước mắt chảy dài, Trần Tuấn Tú dùng sức đẩy Tư Mộ Hàn lùi về sau hai bước, nỗi tuyệt vọng và oán hận trong mắt lộ ra, ngửa đầu cười ra nước mắt, những sợi tóc bạc trên đầu lộ ra và khuôn mặt đã hằn đầy nếp nhăn, từ trên xuống dưới có mùi u ám kinh khủng, giống như một ác ma chui ra từ địa ngục, chứa đầy ác ý.

“Vũ Tuyết Phương vì Trần Mộc Châu tự mình chọn nhảy xuống, Trần Tuấn Tú, bà ấy vốn không muốn sống, tự bà ấy muốn chết, không liên quan gì đến chúng tôi! Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ để bất kỳ ai chết, tất cả mọi thù hận của ông đều do chính Trần Tuấn Tú ông tạo thành. Ông có từng nghĩ, Vũ Tuyết Phương bà ấy vì phát hiện ra bộ mặt thật của ông mới đau lòng nhảy xuống biển không?”

Tư Mộ Hàn vừa nói vừa ấn thiết bị báo động trên quần áo, hai mắt anh nhìn Trần Tuấn Tú gắt gao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng!