Chương 3381:
“Chỉ cần anh nói hết mọi chuyện cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không có gì để hỏi nữa cả!” Không nhìn thấy gì cả, xung quanh cũng yên tĩnh đến đáng sợ, nếu không phải sau lưng luôn có người đẩy cô đi về trước, sợ là cô sớm đã sợ hãi đến mức suy sụp cả rồi.
Vốn dĩ cô cũng không phải là người lắm lời, cũng không muốn bắt chuyện với Trần Hiền, nhưng sự kinh hãi trong lòng đã sắp nhấn chìm lấy cô, cắn chặt răng mới có thể ép bản thân mình bật ra tiếng không đến nổi phát run, nếu như Trần Hiền lại không trả lời, cô e là phải bắt chuyện với vệ sĩ rồi…
“Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, tôi và Nguyễn tiểu thư không có gì để nói cả”
Xe trước cửa khu lầu đều đã chuẩn bị xong, Trần Hiền mở cửa xe ra, kéo lấy Nguyễn Tri Hạ vứt cô vào trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại, sắc mặt u ám.
Họ Nguyễn quả nhiên không ai là dễ đối phó mà, Nguyễn Kiến Định đã đủ khiến cho hắn đau đầu rồi.
Không ngờ bây giờ lại còn lòi thêm một Nguyễn Tri Hạ, lại cũng khiến người khác phiên não thế này, vẫn là nhân lúc còn sớm giải quyết cho xong luôn còn hơn.
“Bắt được chưa?” Sau khi cẩn thận sắp xếp băng quan xong, Trần Tuấn Tú sắc mặt lãnh đạm đi đến bên chiếc xe hỏi.
“Bố yên tâm, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, bắt được anh ta chỉ còn là vấn đề thời gian!” Có tên phiên toái như Lê Quốc Nam còn ở đây, cho dù Nguyễn Kiến Định có thành công thoát khỏi mấy vệ sĩ đó cứu người ra ngoài cũng không thể chạy xa được, trừ phi anh ta quyết định bỏ lại Lê Quốc Nam.
“Sau khi bắt được lập tức tụ họp với tao, sau đó truyền thông tin chính xác về đó, dẫn người qua đây cho tao”
Kế hoạch đã đến phút quan trọng cuối cùng rồi, ông ta tuyệt đối không cho phép xảy ra sai sót, Trân Tuấn Tú nhìn hai chiếc xe lớn ở đằng sau, trên gương mặt thấp thoáng vẻ dịu dàng.
“Bố yên tâm! Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa!” Cúi đầu trả lời, khóe môi Trần Hiền cong lên.
Vào lúc này, Tư Mộ Hàn ở trong nước vẫn luôn sống trong biệt thự, Nguyễn Hướng Minh vẻ mặt không chút biểu cảm ôm lấy chân mình co người trên sofa.
“Hướng Minh, chú đã có thông tin chính xác rồi, con yên tâm mẹ nhất định sẽ về thôi!” Từ sau khi đón về đứa trẻ này vẫn luôn giữ tư thế và biểu cảm như thế này, đã một buổi chiều rồi, không ăn cơm cũng chẳng có một tin tức nào, Tư Mộ Hàn lo lắng, e là Hạ Hạ còn chưa tìm được, thằng bé đã không chống đỡ nổi rồi.
“Chú, chú là bố cháu ạ?” Im lặng trong thời gian dài, Tư Mộ Hàn vừa định tiếp tục an ủi thêm hai câu, Nguyễn Hướng Minh đã đột nhiên thốt ra một câu, khiến cho Tư Mộ Hàn kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không có chút phản ứng nào.
“Sao lại hỏi như vậy?” Không thể hiểu được trong lòng cậu bé đang nghĩ gì, tuy nó quả thực là con của mình, nhưng dù sao từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua, anh không biết được tính tình thằng bé rốt cuộc như thế nào, tùy tiện trả lời anh sợ sẽ xảy ra chuyện.
“Mẹ sẽ không dẫn theo cháu ngủ cùng với người đàn ông khác, cho dù là chú Quốc Nam cũng chưa từng như vậy, cho nên, chú có phải là bố cháu không?” Nghiêng đầu dựa trên đầu gối, Nguyễn Hướng Minh chớp chớp đôi mắt to nhìn Tư Mộ Hàn.
“Chuyện này chú cảm thấy vẫn là nên để chính miệng mẹ cháu nói sẽ tốt hơn, Hướng Minh thông minh như vậy, chắc là sẽ hiểu thôi mà!” Anh đi đến ôm lấy và vò vò mái tóc mềm mại của cậu bé, Tư Mộ Hàn cười dịu dàng với cậu bé, tuy động tác vẫn còn có chút xa lạ.
Tuy vẫn chưa có được đáp án chính xác, nhưng trong lòng đã hiểu được, Nguyễn Hướng Minh thở dài, dựa vào lòng Tư Mộ Hàn nhìn anh: “Tuy không biết được ngày xưa chú đã đánh mất mẹ cháu như thế nào, nhưng lần này, chú nhất định phải tìm được mẹ cháu”
Nói rồi trong mắt cuối cùng cũng tuôn ra một giọt lệ, tay níu chặt lấy áo của Tư Mộ Hàn, khóc thút tha thút thít.
“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ tìm được cô ấy quay trở về, lỡ mất bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, chú vô cùng trân trọng. Hãy tin tưởng chú có được không” Tuy không phải là người lắm lời, cũng không hẳn là người biết an ủi người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ nằm trong lòng anh bây giờ là do Hạ Hạ đã thập tử nhất sinh giúp anh sinh ra, thì trái tim anh đã mềm đến không nói nên lời.