Chương 3310:
Tư Mộ Hàn nhíu mày rồi đột nhiên anh nghĩ ra được cái gì: “Tra xem biệt thự nhà họ Trần có từng sửa chữa trong mấy năm gần đây không. Có sửa chữa trang trí hay gì khác không. Có tin tức thì báo ngay cho tôi”
“Vâng thưa Chủ tịch. Anh còn mệnh lệnh gì khác không?” Không biết là Chủ tịch đang nghĩ tới chuyện gì, Lâm Tiến Quân rất thắc mắc nhưng cũng không cất tiếng hỏi mà dứt khoát đứng sang một bên.
“Tạm thời không có, đi làm chuyện này trước đi” Trần Mộc Châu mất tích, đột nhiên Trần Tuấn Tú lại làm một màn kịch như thế, khiến cho anh không có cách nào trở tay. Tư Mộ Hàn chưa từng nghĩ rằng ông ta còn có thể ra tay với con gái của mình.
Anh đang suy nghĩ thì có người tới báo rằng Nguyễn Kiến Định đến. Bây giờ Tư Mộ Hàn mới tỉnh táo lại rồi để người giúp việc dẫn người vào.
“Chuyện của Trần Mộc Châu, cậu thấy thế nào?” Nguyễn Kiến Định vừa ngồi xuống thì đi thẳng vào vấn đề, anh mở miệng hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa có đầu mối gì, không rõ là đến cùng Trần Tuấn Tú đang muốn làm cái gì nữa. Nhưng tôi đã cho người đi điều tra rồi, nếu kết quả đúng như tôi nghĩ thì có lẽ tôi cũng đã biết Trần Mộc Châu đang ở đâu.” Tư Mộ Hàn nghe thấy thế thì cũng nói ra cách nghĩ của mình.
Nguyễn Kiến Định nhíu mày rồi phất tay với Chu Thanh đứng sau.
Chu Thanh vẫn luôn chú ý tới Nguyễn Kiến Định, anh ta thấy vậy thì vội vàng đi lên rồi đặt túi hô sơ lên tay anh ấy.
Xong chuyện thì lại im lặng lùi vê phía sau.
“Đây là cái gì?” Tư Mộ Hàn ngồi thẳng người, trong lòng anh có chút không yên.
“Tin tức vừa mới nhận được, cậu tự xem một chút đi.” Nguyễn Kiến Định nói xong thì đưa túi hồ sơ của mình cho anh.
Nguyễn Kiến Định ngồi dựa vào ghế salon, lông mày anh ấy vẫn luôn nhíu lại, có thể thấy được những gì mà anh rất lo lắng không hề ít hơn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn mở túi hồ sơ màu vàng rồi lấy đồ bên trong ra. Cũng không dày, chỉ là mấy tờ giấy, anh vừa rút ra thì có một tấm hình rớt ra khỏi túi rồi rơi trên mặt đất.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn một lúc rồi mới xoay người nhặt tấm ảnh lên. Trên tấm hình là Trân Tuấn Tú, chỉ là người đàn ông đứng bên cạnh ông ta rất lạ, không phải là người Hải Phòng nhưng Tư Mộ Hàn lại thấy rất quen.
Tạm thời anh không nghĩ ra là mình đã gặp người này ở đâu nên anh dứt khoát đặt bức ảnh xuống mà chăm chú xem tài liệu.
Tư Mộ Hàn càng xem càng nhíu mày.
“Bất ngờ lắm đúng không? Lúc nãy tôi nghe được tin này thì cũng bất ngờ lắm. Nếu như Trần Tuấn Tú đã làm thế, vậy thì chuyện ông ta đang toan tính cũng không đơn giản đâu” Nguyễn Kiến Định vốn còn muốn chờ Tư Mộ Hàn mở miệng trước nhưng khi thấy anh còn đang nhíu mày thì thở dài rồi nói.
“Chỉ là hơi bất ngờ nhưng cũng trong dự tính. Nếu không thì Trân Tuấn Tú cũng sẽ không làm thế với con gái mình” Tư Mộ Hàn ném tài liệu sang một bên rồi nói tiếp: “Nếu Trần Tuấn Tú đã chuẩn bị nhận con trai Vũ Tuyết Phương của mình về thì chắc là đã không còn muốn che giấu lòng lang dạ thú của chính mình nữa rồi. Loại tình huống này thật sự để cho người khác khó lòng phòng bị: Không ngờ rằng kết quả lại là như thế này, người đời đều nói hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng Trần Tuấn Tú lại ác độc đến thế, vậy mà ông ta còn làm ra được chuyện đổi con rồi đưa ra ngoài bồi dưỡng.
Thật sự là phát rồ rồi.
“Chắc chắn Trần Mộc Châu đang ở trong tay ông ta, chỉ là… chúng ta muốn tìm ra được cũng không dễ đâu”” Tư Mộ Hàn càng nghĩ càng đau đầu, anh ngồi thẳng lên lần nữa. Đây là lần đầu tiên đầu óc anh lại hỗn loạn như thế, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào hợp lý. Quan hệ của nhà họ Trần quá hỗn loạn, anh vốn còn đang cảm thấy Vũ Tuyết Phương không nhất định là hung thủ thật sự.
Bây giờ xem ra, Trần Tuấn Tú mới là hung thủ chân chính phía sau mọi chuyện.
Nhưng ông ta có thể nhẫn nhịn nhiều năm như thế, đến bây giờ mới bộc lộ ra lòng lang dạ thú thì đúng là rất khó đối phó.