Chương 3304:
“Đưa ông chủ vào nhà nghỉ ngơi trước đi.” Tư Mộ Hàn thấy Trần Tuấn Tú trực tiếp quay người rời đi một cách dứt khoát thì nhíu mày, anh có chút không hiểu. Anh dặn dò Lâm Tiến Quân đưa người vào trước, rồi mình cũng đi vào theo.
Đám phóng viên còn chưa tỉnh táo lại thì anh đã sai người trực tiếp đóng cửa cổng lại, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.
Anh vẫn không thể hiểu được vở kịch này của Trần Tuấn Tú có ý gì.
Theo lý thuyết thì bây giờ Vũ Tuyết Phương đã không ở đây, nhà họ Trần nên cụp đuôi làm người mới đúng, nhưng bây giờ ông ta lại kiêu căng như thế, không thèm nể mặt nhà họ Tư.
Ông ta làm thế thì có lợi ích gì chứ? Trần Tuấn Tú ngồi trong xe khẽ dựa vào đẳng sau rồi nhắm mắt lại, khóe miệng ông ta có chút nhếch lên, nhìn có vẻ như là tâm trạng rất tốt.
Trần Hiền ngồi ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi thăm: “Bố, hôm nay bố làm thế là vì…”
“A, chẳng qua là muốn Tư Mộ Hàn bớt cảnh giác mà thôi, thuận tiện để cậu ta cược thêm một chút thì càng tốt hơn.
Đúng lúc ép khô một chút giá trị cuối cùng của Trần Mộc Châu, rồi đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Trần. Với tính cách của cô ta mà còn để ở nhà thì chắc chắn sẽ gây nên tai họa. Bố nhất định phải đuổi cô ta ra sớm một chút.”
Trần Tuấn Tú nhấp một ngụm rượu màu hổ phách rồi chép miệng một chút. Bây giờ TQT đang sống dưới cánh của Sunrise nên ông ta không ra tay trực tiếp rồi, chỉ cần Sunrise hơi ngã xuống thì chẳng phải là có thể lấy được TQT dễ như trở bàn tay ư? Nguyễn Kiến Định, Nguyễn Tri Hạ cũng không chạy thoáy được lòng bàn tay của ông ta.
Những người có liên quan tới nhà họ Nguyễn đều đáng chết. Lễ ra lúc đó ông ta không nên mềm lòng, nếu không thì Hải Phòng bây giờ đã là địa bàn của nhà họ Trần rồi! “Đúng rồi, tìm được mẹ con chưa?” Trần Tuấn Tú nhìn chằm chằm ly rượu trong tay không chớp mắt, nhưng tiếng nói lại có chút run rẩy.
Trần Hiền thả lỏng một chút rồi hơi cúi đầu mà nói: “Tạm thời vẫn chưa tìm được, người phái đi đã tìm hai lần nhưng đều không tìm được gì cả. Bây giờ đang nghi ngờ là được người khác cứu đi.” Không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.
“Lại phái thêm hai nhóm người đi †ìm, thôn xóm xung quanh cũng tìm một lần. Cho dù chỉ còn thi thể cũng phải vớt lên!” Trần Tuấn Tú nói với vẻ tàn nhẫn, ông tay ném cái ly trên tay mình ra ngoài. Rượu trong ly tạt hết lên người Trần Hiền khiển cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, một mùi rượu trong veo dần lan tỏa trong không khí.
Trần Hiền cố gắng kiêm chế sự khó chịu rồi vâng một tiếng, sau đó ngồi im không nói lời nào.
Cứ thế mà về tới biệt thự nhà họ Trần. Trân Tuấn Tú cất bước dẫn theo một người bảo vệ đi xuống tâng hầm.
Trong tầng hầm lờ mờ u ám tản ra một mùi hương rất khó ngửi. Nơi này là do Trần Tuấn Tú cải tạo trong lúc hưng phấn nhất thời, không ngờ rằng lúc này lại có tác dụng.
Trong tâng hầm âm u, Trần Mộc Châu vẫn luôn bị trói chặt tay chân, chẳng hề nhúc nhích được.
Sau khi ăn cơm tối thì cô ta có chút choáng đầu, chỉ coi là mình gặp mưa nên có chút không thoải mái. Không ngờ rằng vừa mới nằm lên giường không lâu thì hai mắt đã tối đen rồi chìm vào hôn mê. Đợi tới khi cô ta tỉnh lại lân nữa thì đã bị ném vào đây, cũng không biết là do ai làm.
Người có thể đưa cô ta ra khỏi biệt thự nhà họ Trần chắc chắn cũng không phải là hạng người đơn giản gì. Trần Mộc Châu tức tới cắn răng nghiến lợi, cô ta mà biết sớm thì sẽ cẩn thận hơn một chút rồi. Cho dù có ở nhà cũng phải để Hải Phúc ở bên cạnh mình.
Trần Mộc Châu không biết rằng ai bắt có mình lên trong lòng rất hoảng loạn.
Đột nhiên trong tâng hầm đen nhánh có một ánh sáng chiếu vào, cửa kêu lên kẽo kẹt rồi được đẩy ra.
Hai tiếng bước chân vang lên rất rõ ràng trong hoàn cảnh im lặng như thế này. Trần Mộc Châu nghe tiếng bước chân cũng không xác định được là nam hay là nữ.
Người tới không lên tiếng, Trần Mộc Châu thì kêu lên vài tiếng.
Đối phương im lặng một lúc lâu rồi mới có một giọng nam khàn khàn vang lên: “Thành thật một chút, im lặng.