Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3286




Chương 3286:

Thậm chí, cô còn chẳng thèm quan tâm tới tin tức về vụ bê bối của Trần Mộc Châu mà mình thấy trước đó.

“Cơm tối cũng không ăn, cô muốn ở lại bệnh viện mấy hôm nữa à?” Giọng nói lạnh như băng, cộng thêm ngữ điệu đều đều khiến Nguyễn Tri Hạ giật nảy cả mình. Cô run lên một cái, trong điện thoại di động truyền tới âm thanh kết thúc trò chơi.

Nguyễn Tri Hạ nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này với ánh mắt oán hận.

Sau đó, cô nhận bát cơm từ trong tay Tư Mộ Hàn, hung hăng và hai miếng: “Anh trai tôi đâu? Qua đây từ lúc nào thế?” Đã hơn một ngày không thấy Nguyễn Kiến Định rồi. Mấy hôm nay đều là Tư Mộ Hàn ở đây. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ phát bệnh mất. Tối qua, Hướng Minh cũng bận chuyện gì đó nên không tới, trong căn phòng này chỉ có mình cô và Tư Mộ Hàn.

“Sao vậy? Lớn thế này rồi mà còn cần gọi phụ huynh à?” Anh lại bưng bát canh mà lát nữa cô phải uống lên, lời nói thốt ra từ trong miệng rất độc.

Hành vi và lời nói hoàn toàn trái ngược nhau, không vặn vẹo không được.

“Chủ tịch Tư, chẳng lẽ Tập đoàn Sunrise của anh không có chuyện gì để làm sao? Sao suốt ngày anh ở trong bệnh viện vậy? Chẳng lẽ không cảm thấy bưồn chán à?” Nguyễn Tri Hạ nghiến răng nghiến lợi hỏi. Cô nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt to tròn mở hết cỡ, mặt lộ ra vẻ hung hăng.

“Đúng là không có việc gì để làm cả. Hơn nữa, anh trai em đã đích thân giao phó em cho tôi. Đương nhiên tôi phải chăm sóc cho em thật chu đáo rồi” Tư Mộ Hàn nói với vẻ nghiêm túc.

Vào xế chiều hôm nay, sau khi hình ảnh và video được tung ra, anh biết đã đến lúc Nguyễn Kiến Định bắt đầu thực thi kế hoạch rồi. Nhà họ Trần chắc chắn sẽ liều mạng phản kích. Anh ấy sẽ phải bận rộn trong một thời gian khá dài. Vì thế thời gian của anh còn rất nhiều.

“Hơn nữa, có một số chuyện cần phải làm sáng tỏ.” Tư Mộ Hàn nói, sau đó tiến tới nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Tôi và Trân Mộc Châu chưa từng kết hôn. Ông tự ý đính hôn cho tôi, thứ mà Trần Mộc Châu luôn nhắm đến là cái danh vợ chưa cưới của cậu chủ nhà họ Tư. Em không thể đổ oan cho tôi được. Tôi vẫn luôn giữ vị trí mợ chủ nhà họ Tư lại cho em” Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng xoẹt qua hai lỗ tai, hơi thở ấm áp, ướt át phun vào tai khiến khuôn mặt của cô đỏ bừng. Lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên, lỗ tai trở nên cực kỳ mẫn cảm. Toàn thân Nguyễn Tri Hạ nóng lên, nóng tới mức cô cảm thấy choáng váng cả đầu óc.

Cô đã lập gia đình, đã có con. Bây giờ còn là một người mất trí nhớ. Nguyễn Tri Hạ đã không nhận ra Tư Mộ Hàn nữa rồi, đã lập gia đình, lập gia đình, lập gia đình…

Cô cố gắng thôi miên bản thân, lặp đi lặp lại trong đầu câu kia mới miễn cưỡng đè nén cảm giác rung động trong lòng xuống.

“Lễ nào, tình cảm nhiều năm của tôi và em không bằng tình cảm năm năm của em và Lê Quốc Nam sao?” Thấy Nguyễn Tri Hạ dần dần tỉnh táo lại, Tư Mộ Hàn vẫn chưa từ bỏ hỏi thêm một câu, sau đó mới ngồi thẳng người dậy, cách xa cô một chút.

“Anh Tư à, anh cần tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa? Tôi đã không nhớ chuyện lúc trước nữa rồi. Tôi đã chẳng nhớ chút gì về tình cảm nhiều năm mà anh vừa nói. Tôi chỉ nhớ bây giờ tôi đã kết hôn, đã có con. Cuộc sống của tôi rất hạnh phúc. Anh đang quấy rối tới cuộc sống hiện tại của tôi đấy. Nhà họ Nguyễn không chào đón anh!” Nguyễn Tri Hạ nói với vẻ mặt bình tĩnh, không ăn cơm nữa mà quay người vào bên trong, tỏ rõ thái độ không thèm quan tâm tới người kia nữa.

“Lẽ nào em thực sự thích Lê Quốc Nam đến vậy ư? Tôi kém anh ta ở điểm nào? Tất cả những thứ anh ta có thể cho em, tôi cũng có thể cho em được.

Thứ anh ta không thể cho tôi cũng có thể cho em. Nguyễn Tri Hạ, em hãy mở †o mắt ra mà nhìn cho rõ, tôi mới là người phù hợp nhất với eml” Anh hung hăng bắt cô quay đầu lại, trong con ngươi đen như mực là hình ảnh phản chiếu vẻ mặt kinh hãi của Nguyễn Tri Hạ.

“Anh định tốn bao nhiêu thời gian ở bên cạnh tôi? Anh Tư, anh là chủ tịch của Tập đoàn Sunrise, chỉ cần vung tay lên một cái thì thiếu gì phụ nữ muốn bò lên giường của anh. Cần gì phải để tâm tới người phụ nữ đã lập gia đình như tôi. Anh như thế này, ông cụ Tư có biết không?”

Sự hoang mang đã đi qua, giờ chỉ còn lại sự phẫn nộ. Cô đáp lại mà không hề sợ hãi chút nào. Nguyễn Tri Hạ đẩy cái tay đang giữ chặt cằm mình ra, xoa xoa cái cằm đang bị đau.

Cô ngồi trên giường, xê dịch vào bên trong dán sát vào tường, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nguyễn Tri Hạ không muốn ở cùng với người này nữa.

Anh đang tức giận nhưng lại bị động tác của Nguyễn Tri Hạ làm cho phải bật cười. Nhìn cái cằm hồng hồng của cô, Tư Mộ Hàn kéo mạnh tay cô, kéo Nguyễn Tri Hạ tới bên cạnh mình. Anh cẩn thận từng li từng tí xoa cho cô: “Là lỗi của tôi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Còn đau không?”