Chương 3281:
“Mẹ sẽ giúp con báo thù, Mộc Châu, con nói cho mẹ, là ai hại con?” Đứa nhỏ này gần như đều do bảo mẫu và Trần Tuấn Tú chăm sóc từ bé, bà phần lớn đều làm việc, chưa từng đối xử với nó một cách hẳn hoi, vất vả lắm, bà mới thông suốt nhiều việc, muốn đối tốt với con, ông trời lại cho bà ta một trò đùa lớn như vậy, chỉ còn lại nửa năm để sống, bà ta không thể giúp Trần Mộc Châu làm gì, chỉ có thể cố hết sức sắp xếp cho cô con đường tốt Sau này.
Không ngờ cô lại gặp phải cảnh ngộ này, lúc vừa nhận được tin, bà ta như cảnh tỉnh, trong ngực nhâm nhẩm đau, nghiến răng chống lấy cơ thể tàn †ạ, tự mình đi tới đây, chính là hi vọng chuyện này không truyền ra ngoài.
“Không có ích gì hết, trong phòng có rất nhiều camera, Vũ Tuyết Phương, bây giờ tôi đã biến thành thế này rồi, có phải bà rất vui đúng không?” Lúc phóng viên xông tới, Trần Mộc Châu như bị sét đánh, cô ta sững sờ trong chốc lát, tình huống trong phòng đều bị nhìn thấy hết, cho dù tất cả hình ảnh đều bị nhà họ Trân mua lại, nhưng chỉ cần dựa vào truyền miệng, thanh danh của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
“Mẹ là mẹ con, Mộc Châu, nói cho mẹ, rốt cuộc là ai làm!” Giọng nói trâm thấp, không còn du dương như ngày xưa, còn mang theo lửa giận nông đậm, cho dù đang phải dựa vào người khác thì khí thế vẫn hơn mấy phần.
“Nói cho bà thì được gì?” Trân Mộc Châu nghiêng đầu nhìn Vũ Tuyết Phương, sau đó ngửa đầu cười như điên: “Tôi sẽ tự báo thù cho mình, tôi không cần bà, không cần nhà họ Trần, các người đều không ai có lòng tốt hết, đều là đồ khốn! Các người đều là đồ khốn, đồ khốn, ha ha ha.. ” Thấy cô càng ngày càng điên cuồng, Vũ Tuyết Phương chống đỡ cơ thể đứng vững, cho Hải Phúc một ánh mắt ra hiệu, cả người đều đang đau đớn, mồ hôi dường như tuôn ra ướt đẫm áo.
Hải Phúc gật nhẹ đầu với bà ta, động tác lưu loát tiến lên, một tay chặt vào cổ, đánh ngất Trần Mộc Châu đang nổi điên, thay cô ta mặc quần áo vào, một tay đỡ Vũ Tuyết Phương, một tay đưa cô ta theo, đi xuống dưới lầu.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên giường, tay cầm thìa hờ hững uống canh.
Thỉnh thoảng liếc nhìn Tư Mộ Hàn đang làm việc bên cạnh, miệng nói gì đó khiến cho người ta nghe không rõ.
Tư Mộ Hàn cười, từ khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, tài liệu trong tay anh chưa lật được một trang, bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, vành tai thậm chí còn đỏ lên, nếu không phải đủ trấn định sợ là sớm đã nhảy dựng lên.
Đúng là ngồi không yên, không có thứ gì để giết thời gian cả, chỉ ngồi một chỗ, ngồi xuống là hết ngày, cô cảm giác như cơ thể mình mọc được một cây nấm dài rồi.
Nhân lúc Tư Mộ Hàn không chú ý, cô xốc chăn trên người lên, động tác lưu loát nhảy xuống giường, rón rén đi ra ngoài.
“Cơ thể còn chưa hồi phục, đã chạy loạn khắp nơi rồi.”
Nháy mắt sau đó, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng, giọng nói kia giống hệt lúc cô dỗ Hướng Minh.
‘Nguyễn Tri Hạ đột nhiên giật mình một cái, chậm rãi quay đầu nhìn sang, trong mắt phản chiếu gương mặt đẹp đẽ của Tư Mộ Hàn, anh cũng không ngẩng đầu, dường như câu nói đó chỉ là thuận miệng nói ra.
Vì sao trong phòng bệnh của cô, người trông coi cô lại cứ là Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh trai đi đâu rồi..
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ có chút ngượng ngùng, bị bắt thóp, lại còn bị Tư Mộ Hàn bắt được, đúng là có hơi mất mặt.
Chậm rãi trở lại giường, cô ủ rũ cúi đầu đắp kín chăn, hai mắt thất thần, sững sờ nhìn về phía trước, ngẩn người.
Lúc rảnh, cô lại cau mày nhớ về chuyện trước đây, hai ba lần tìm cô gây phiền phức, theo lý mà nói cô cũng mới về Hải Phòng một thời gian ngắn, kẻ thù năm năm trước chẳng lẽ tìm được cô nhanh như vậy.
Suy nghĩ rối như tơ không có cách nào gỡ, bỏ qua Tư Mộ Hàn ngồi ở một bên, trong đầu đột nhiên thông suốt, nhẹ nhàng “a” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lại là… Trần Mộc Châu? Có phải thủ đoạn quá ác độc không.
Ngẫm nghĩ, Nguyễn Tri Hạ dựa vào giường, ngã nhào một cái, suýt nữa thì trượt xuống giường.
Vừa mới có động tác, bên hông đột nhiên có thêm một đôi tay, đặt cô ngay ngắn lên giường.
Quay đầu nhìn lại, chính là Tư Mộ Hàn vừa rồi còn ngồi cách đó không xa, dường như có phép dịch chuyển, nhoáng một cái đã tới bên giường.