Chương 3271:
Không để ý tới Lưu Thanh Mai nữa, Hải Phúc ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc khó đoán, xe nhanh chóng dùng lại ở một tòa nhà cao tầng, Hải Phúc trâm mặt xuống xe, dặn dò lái xe đưa người tới nơi cần đến, mình thì yên lặng trở lại biệt thự nhà họ Trần.
“Cô chủ, mọi việc đã hoàn toàn xong rồi.” Đứng ở cổng, vẻ mặt Hải Phúc nghiêm nghị báo cáo lại sự việc.
Trần Mộc Châu bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm ly rượu, nhắm mắt nhẹ đung đưa.
“Làm tốt lắm, giữ lại bọn họ một thời gian, chờ sóng gió qua đi thì hãy giải quyết cả hai mẹ con họ, bao giờ thì mẹ tôi về?” Nguyễn Tri Hạ đang nằm trong bệnh viện, kết quả mà cô ta muốn hoàn toàn không đạt được, thời gian đã không còn nhiều rồi.
“Theo lịch thì hẳn là chiều tối mai về đến nhà. Cô chủ, bà chủ đã truyền tin về, bảo cô chuẩn bị một chút, ngày kia tới nhà họ Tư” Hải Phúc cúi đầu che giấu ánh mắt lấp lóe, đứng yên tại chõ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Trần Mộc Châu đột nhiên đứng lên, cái ly trong tay choang một tiếng đập vào tường, rượu bắn ra, rơi trên mặt Hải Phúc.
“Cút, chị nói với Vũ Tuyết Phương, bảo là Trân Mộc Châu tôi đời này sẽ không hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tư, chị bảo bà ấy dẹp cái ý nghĩ này đi! Chị đi, đi hỏi xem bà ấy rốt cuộc muốn gì! Cút, cút hết cho tôi…” Gian phòng gọn gàng lại bị đập phá lộn xộn lần nữa, hai mắt Trân Mộc Châu đỏ bừng, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô ta đợi nhiêu năm như vậy, cố gắng nhiều như vậy…
Cuối cùng lại rơi vào kết quả thế này, bảo cô ta cam tâm sao được! Trong mắt trở nên u ám, Trần Mộc Châu thất thần ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, cười ra tiếng, cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, nhìn rất lâu, lại quay người chọn một bộ quần áo, còn rất kiên nhẫn trang điểm xong, gương mặt lại đẹp hơn mấy phần. Cô ta hài lòng ngắm nhìn bản thân một lần nữa.
Trên mặt nở nụ cười khiến ngta thấy mà rùng mình, quay người rời khỏi nơi này.
Nguyễn Kiến Định gắng sức đuổi theo tới bệnh viện, Tư Mộ Hàn lúc này đang ngồi cạnh giường bệnh, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hướng Minh cũng sớm chạy tới, bây giờ đang ngủ bên cạnh Tư Mộ Hàn, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mặt.
“Tôi có muốn nói với cậu.” Nguyễn Kiến Định đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người Tư Mộ Hàn, nhỏ giọng nói.
Nhìn người bên cạnh, Tư Mộ Hàn sờ lên mặt nhỏ của Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt ra hiệu cùng đi ra ngoài.
“Tra được gì rồi?” Lửa giận kiềm chế trong lòng không có chỗ phát tiết, giọng điệu của Tư Mộ Hàn không quá tốt.
Nguyễn Kiến Định không để ý, co chân dựa vào tường, cúi thấp đầu: “Chạy hai, chết một, chỉ biết là có liên quan tới nhà họ Trần, mười năm rồi tôi không hoạt động ở Hải Phòng, vậy mà không biết nhà họ Trần có thể vung tay che trời như vậy!”
“Trần Mộc Châu.” Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Nguyễn Kiến Định, sau đó nói tiếp: “Cho nên, muốn tôi làm gì?”
“Tôi không có chứng cứ, Lưu Thanh Mai nói là quản gia nhà họ Trần tìm tới cô ta, TQT bây giờ còn chưa đủ sức đối đầu với nhà họ Trần, tôi cần cậu phối hợp.” Sắc mặt anh ta âm trầm, ánh mắt tối đi.
Tư Mộ Hàn gật đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa quay đầu thì nghĩ ra gì đó, lông mày nhu lại: “Tôi cảm thấy dựa vào đầu óc của Trần Mộc Châu, không thể nghĩ ra kế hoạch chu toàn như vậy được, huống chỉ còn cướp được người trong tay anh, người đứng sau hẳn là nhằm vào anh” Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là có thể phát hiện ra, Trần Mộc Châu muốn đối phó với Nguyễn Tri Hạ, vốn không cần dùng kế hoạch tinh vi như vậy, trừ phi…
là muốn đối phó với Nguyễn Kiến Định.
“Người đứng sau có lẽ có liên quan đến việc của nhà họ Nguyễn mười năm trước…”
“Chuyện này không cần cậu nhúng tay, chuyện nhà tôi, tôi đương nhiên sẽ xử lý” Mặc dù bây giờ chưa nắm được nhiều manh mối, nhưng chỉ cần tra được phương hướng, anh ta nhất định sẽ tra được sự thật của chuyện năm đó.
Nhớ đến em gái còn nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiến Định nhíu chặt mày: “Cậu đi về trước đi, chuyện lúc trước, cảm ơn”