Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3247




Chương 3247:

“Nếu như Nguyễn Kiến Định vẫn còn là cậu cả nhà họ Nguyễn như lúc trước thì tôi còn sợ hãi một chút. Nhưng bây giờ cậu ta chỉ là một thằng nhóc có chút tài mà thôi, tôi muốn bóp chết cậu ta cũng dễ như trở bàn tay.” Nắng buổi sáng cũng không gay gắt lắm, chiếu lên người rất ấm áp. Vũ Tuyết Phương híp hai mắt lại rồi tựa lưng vào ghế salon.

Vũ Tuyết Phương nói như thế khiến cho Trần Mộc Châu không biết nên phản ứng như thế nào. Cô ta nghĩ thâm, đúng là mình đã tra được một chút dấu vết nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, quả nhiên muốn uy hiếp bà ta không phải là chuyện dễ.

“Cô tìm người đi điều tra những thứ này đến cùng là muốn uy hiếp tôi hay tiêu diệt tôi. Tôi cũng chẳng rảnh mà đoán cô đang suy nghĩ gì.’ Trần Mộc Châu đang muốn nói chuyện thì lại bị Vũ Tuyết Phương ngắt lời: “Tôi để cô tới tập đoàn Phước Sơn làm việc năm năm trời, không phải để cho cô dùng sự khôn vặt của mình lên người tôi. Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tới nữa, ở nhà suy nghĩ cho kỹ”

“Bà dựa vào cái gì mà làm thế. Tập đoàn Phước Sơn là của bố tôi, bố tôi còn chưa nói gì. Vũ Tuyết Phương, bà không xứng làm mẹ, chẳng trách Nguyễn Huỳnh không cần bà mà chọn người phụ nữ khác.” Trân Mộc Châu cắn răng, cô ta đứng phắt dậy như phát điên rồi nói: “Cả ngày lẫn đêm đều phải nhìn người mình yêu ở chung với người phụ nữ khác, chắc là khó chịu lắm nhỉ? Nói chuyện thì hay lắm, bà cũng giống như tôi mà thôi…

Chuyện này như một cây gai đâm vào lòng Trần Mộc Châu vậy. Rất lâu vê trước, khi Trần Mộc Châu biết mẹ mình không thích mình, thậm chí còn ghét mình thì cây gai này đã tồn tại. Lâu dần làm thối một chỗ thịt, trở thành một vết sẹo xấu xí.

“Bà dựa vào cái gì mà cho rằng Tư Mộ Hàn không quan tâm tới tôi. Năm năm qua tôi không rời không bỏ, đi theo anh ấy, làm bạn với anh ấy” Lúc Trần Mộc Châu thốt ra những lời này thì hốc mắt đã phiếm hồng.

Những gì Trần Mộc Châu nói đã chọc tới chỗ đau của Vũ Tuyết Phương.

“A… Cho nên đây là lý do cô uy hiếp tôi đấy à. Trân Mộc Châu, người cười đến cuối cùng mới là người thắng, quá trình không quan trọng. Cần cô ư? Cô tưởng Tư Mộ Hàn sẽ xem trọng người như cô ư?” Vũ Tuyết Phương nói với vẻ khinh thường: “Cô cũng không thấy ngại à. Năm năm trời mà vẫn chưa tóm được Tư Mộ Hàn, cả nhà họ Trần chống lưng cho cô cũng chẳng làm được gì. Huống chỉ bây giờ Nguyễn Kiến Định đã dẫn Nguyễn Tri Hạ về, mấy ngày nữa tôi sẽ qua nhà họ Tư để hủy bỏ hôn ước. Thừa dịp cô còn có thể cưới chồng mà chọn một người cũng được.

Tất cả mọi người đều nói bà Phương là một người lạnh lùng tàn bạo, chỉ quan tâm tới lợi ích. Mặc dù như thế nhưng Trần Mộc Châu chưa từng sợ hãi, cô ta luôn cho rằng trong nhà chỉ có mình là con thì sớm muộn gì nhà họ Trần cũng sẽ là của mình.

Nhưng giờ đây Trần Mộc Châu đã bắt đầu sợ hãi.

Trần Mộc Châu bắt đầu suy nghĩ một cách lý trí rằng Vũ Tuyết Phương làm ra quyết định như này nhưng bố cô ta chưa từng phản đối. Chuyện đã tới nước này rồi, Trân Mộc Châu không hề có chỗ lật người! “Cho nên mẹ đang chuẩn bị từ bỏ con ư?” Trần Mộc Châu có chút bất lực, cô ta vẫn chưa nắm giữ được tập đoàn Phước Sơn.

“Chuẩn bị một chút, ngày mai đi gặp ông cụ nhà họ Tư với mẹ.” Vũ Tuyết Phương bỏ lại một câu rồi quay người đi khỏi nơi này một cách nhanh nhất.

Trần Mộc Châu chán nản ngã xuống ghế, đôi mắt cô ta lờ đờ, nhìn rất sa sút, cả người phát ra một loại cảm xúc căm hận. Cuộc đời này bất công quá, Trân Mộc Châu dùng năm năm trời, mọi sự cố gắng của cô ta đều đã biến thành bọt biển chỉ vì một câu nói của bà ta. Trần Mộc Châu không thể không bụm mặt nghẹn ngào.

Vũ Tuyết Phương quay lại văn phòng chủ tịch, mặt bà ta tái như tờ giấy: “Hải Phúc” Bà ta cố nén sự sợ hãi, giọng nói có chút phát run.

“Cô chủ, cô gọi tôi ạ’ Hải Phúc thấy trạng thái của Vũ Tuyết Phương ngày càng kém, chị ta đã đi theo Vũ Tuyết Phương mấy chục năm. Hải Phúc nhíu mày, chị ta có chút không yên, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì không hay.

“Cô hãy làm những chuyện mà Trần Mộc Châu sai bảo. Cô có thể vận dụng tất cả tài nguyên trong tay tôi.

Sau này cô hãy đi theo con bé, cũng không cần báo cáo với tôi. Hải Phúc à, cuộc sống của tôi đã không còn nhiều.” Lòng bàn tay Vũ Tuyết Phương toát ra một lớp mồ hơi, hơi thở của bà ta lại càng thêm nặng nề: “Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải chăm sóc con bé giúp tôi.’ “Cô chủ, sao cô không nói với cô chủ nhỏ chứ? Sợ rằng sau này cô ấy sẽ hận cô” Hải Phúc tiếng lên hai bước rồi lau mồ hôi cho Vũ Tuyết Phương một cách cẩn thận, trong mắt chị ta tràn ngập sự đau lòng.