Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3120




Chương 3120:

 

Thẩm Lệ nhìn ra được, nhưng Thời Thanh Thư cũng không nói.

 

Thằng bé này…

 

Tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ thật trầm ổn.

 

Cũng khó trách người lớn có thể yên tâm để thằng bé một mình đến tìm cô ta để đón Tư Nguyễn.

 

Thẩm Lệ cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy: ”Đi xem Hạ Hạ đi.”

 

Cô ta bước đằng trước, đi vào phòng ngủ, Thời Thanh Thư bước theo vào.

 

Tư Nguyễn đi chơi với Thẩm Lệ một ngày, rất mệt, lúc này cũng đang ngủ sâu.

 

Sau khi Thẩm Lệ nhìn một cái liền lui ra sau, để Thời Thanh Thư đến xem,

 

Thời Thanh Thư hơi híp mắt, dáng vẻ trầm tĩnh, thằng bé nhìn một lúc lâu, còn đưa tay lên vén tóc trên trán che mắt Tư Nguyễn.

 

Thẩm Lệ nhìn động tác nhỏ nhặt của Thời Thanh Thư, không khỏi nở nụ cười.

 

Trẻ con trầm ổn nhưng cảm giác yêu mến khó mà giấu được.

 

Trưởng thành hiểu chuyện sớm cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.

 

Trẻ con trung thực nhất, cũng không biết lừa người nhất.

 

Chắc là cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Lệ, Thời Thanh Thư quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ một cái, giải thích: ”Tư Nguyễn hơi khó quen giường, cháu sợ em ấy ngủ ở nhà người khác không ngon, nên mẹ cũng nói đón đến nhà cháu tốt hơn.”

 

”Cháu rất thích Tư Nguyễn nhỉ.” Thẩm Lệ chỉ cười nhìn thằng bé.

 

Thời Thanh Thư gật đầu không chút do dự, ánh mắt cùng vô cùng thản nhiên: ”Vâng”

 

Thẩm Lệ bật cười, cái thích của trẻ con cũng đơn giản thuần túy nhất.

 

 

Buổi tối Thẩm Lệ thuê xe tự mình đưa Thời Thanh Thư và Tư Nguyễn về nhà.

 

Sau đó cô ta lại ngồi xe về.

 

Cố Mãn Mãn vẫn chưa về, trong nhà còn vắng tanh, một mảnh tối đen.

 

Cô liền muốn ra ngoài đi bộ.

 

Xe đi đến công viên, cô ta vừa xuống xe thì điện thoại vang lên, là điện thoại của Thời Dũng gọi đến cảm ơn Thẩm Lệ đưa Thời Thanh Thư và Tư Nguyễn về.

 

”Cô Thẩm, làm phiền cô rồi, quan hệ của Thanh Thư và Tư Nguyễn tốt, Thanh Thư luôn lo lắng Tư Nguyễn ở nhà cô ngủ không ngon, chúng tôi đã nói không cần lo, Tư Nguyễn có thể thích ứng được nhưng thằng bé cũng không tin.”

 

”Không sao, dù sao tôi ở nhà cũng rảnh rang…”

 

Thẩm Lệ nói vài câu với Thời Dũng, vừa cúp điện thoại liền nghe thấy tiếng còi xe cách đó không xa.

 

Thẩm Lệ cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là có gì đó chắn đường xe đi thôi, không ngờ, cô ta khẽ ngước mắt lên liền nhìn thấy người quen.

 

Là Qúy Vãn Thư.

 

Qúy Vãn Thư ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm.