Phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi mới khiến Nguyễn Tri Hạ, người luôn sống nội tâm, bật khóc một cách mất kiểm soát như vậy.
Là lỗi của anh ta, anh ta đã bỏ lỡ năm năm khó khăn nhất của cuộc đời cô, giờ anh ta lại càng không biết an ủi cô như thế nào.
Một lúc lâu sau, cho đến khi tiếng khóc của người trong tay anh trở nên khàn đi một chút, Thịnh Hành Nam mới không thể không đẩy người đó ra khỏi vòng tay mình, dùng những ngón tay gầy guộc lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô: “Hạ, chuyện trước kia đều đã qua, bây giờ quan trọng nhất là Nguyễn Kiến Định và mẹ con em. Em ngoan ngoãn ngồi xuống uống chút nước đi, anh tìm tài xế, chúng ta về Mỹ.
Nguyễn Tri Hạ nín khóc, nỗi buồn tột độ cũng nguôi ngoai dần, cô cảm giác được Thịnh Hành Nam bỏ tay khỏi người mình.
Cô vô thức giơ hai tay về phía trước nhưng không nắm lấy được gì, cô sững sờ một lúc, nhận ra Thịnh Hành Nam chẳng qua là đi tìm tài xế.
Cô thầm than một tiếng, che mặt lại rồi ngồi xuống ghế. May mà không có ai xung quanh, nếu không cô sợ rằng mình sẽ không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Đến nhanh mà về còn nhanh hơn, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy mình ngủ trên xe một giấc, khi tỉnh lại thì đã đến sân bay Hải Phòng rồi.
Sân bay to lớn chật kín người ra vào. Trước khi lên máy bay, Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn nơi này, cô sợ rằng cả đời này mình sẽ không thể quay lại.
Mặc dù nơi này mang theo tất cả ký ức từ thời thơ ấu của cô. Nhưng ký ức của năm năm sau đó quá bi thương, chưa kể ở đây còn có một người khác mà cả đời này cô không bao giờ muốn gặp.
Máy bay nhanh chóng xuyên qua mây mù, Hải Phòng càng ngày càng nhỏ, mãi đến cuối cùng không nhìn thấy nữa. Nguyễn Tri Hạ ăn gì đó rồi đi ngủ dưới sự chăm sóc của Thịnh Hành Nam.
Có lẽ là do phản ứng mang thai, bây giờ cô vô cùng uể oải, ngoại trừ những bữa ăn và nhu cầu sinh lý cần thiết, cô gần như dành cả ngày để ngủ.
Nguyễn Tri Hạ vẫn đang còn say giấc nồng, tuy Lê Quốc Nam không thấy có gì bất thường nhưng suốt đường đi, trong lòng anh ta vẫn cứ lo lắng không yên.
Thân là bác sĩ, anh ta cũng có chút kiến thức và kỹ năng chăm sóc người mang thai. Những triệu chứng mà Nguyễn Tri Hạ gặp phải đều là dấu hiệu bình thường của người phụ nữ ở giai đoạn đầu thai kỳ. Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, cảm giác hoảng loạn vẫn kéo tâm trạng anh ta đi xuống.
Khi máy bay bay ra khỏi địa phận của thành phố Hải Phòng, Tư Mộ Hàn cũng tình cờ ngẩng đầu lên, bắt gặp vô số tia sáng le lói trên bầu trời đêm, trong lòng anh chợt cảm thấy trống rỗng.
“Tổng giám đốc, chuyện anh phân phó, tôi đã hoàn thành rồi, anh có muốn xem thử một chút không?” Lâm Tiến Quân hơi cúi người, đứng trước mặt của Tư Mộ Hàn. Vết thương lần trước do bị Trần Mộc Châu đá vẫn chưa khỏi hẳn khiến bước đi của anh ta vẫn còn khập khiễng một chút nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến lúc công việc hàng ngày.
“Giúp tôi thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị về thôi!” Khoát tay với Lâm Tiến Quân, Tư Mộ Hàn đứng dậy bước đến gần cửa sổ lắng lặng nhìn ra ngoài.
Lâm Tiến Quân đáp lại một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, sau đó mới thở dài rồi lui ra ngoài.
Anh ta đến đây mười lần thì hết chín lần bắt gặp cảnh Tư Mộ Hàn đang đờ người ra rồi. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ cho rằng vị tổng giám đốc này quá rảnh rỗi, không có gì làm.
Nhưng chỉ có anh ta biết tuy bề ngoài vết thương của anh đã khép miệng nhưng ai biết nó đã sớm mưng mủ bên trong.
Biệt thự hoa tường vi cho xây dựng trước đây đã sắp hoàn thành. Mặc dù bây giờ hoa vẫn chưa nở, nhưng mọi thứ cần dùng để trang trí, cũng như những loại cây cảnh cần có thì đều không thiếu. Vốn dĩ Tư Mộ Hàn định niêm Hàn vĩnh viễn nơi này, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định sẽ chuyển đến đây ở vào hai ngày sau.
Cả đêm anh đều mất ngủ, hối hận giống như gông xiềng trói chặt cổ chân, giống như chất độc đang từ từ ngấm vào máu khiến cả người hít thở không thông.