Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3073




Cô ta dừng lại, nhướng mày cười: “Cháu trai ông là người thế nào chẳng lẽ ông còn không biết sao. Ông nội Chánh, cháu sẽ đợi anh Mộ Hàn! ”

“Ông biết cháu là người tốt mà, Trần Mộc Châu, tên nhóc thối Tư Mộ Hàn kia không biết đã tu mấy đời mới đổi được một người vợ hiểu ý và chu đáo như cháu”

Ông cụ Chánh thở dài, đôi mắt đục ngầu lộ ra cảm xúc khác nhau, nói tiếp: “Nếu như sau này Mộ Hàn bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói cho ông nội biết, ông nội sẽ làm chỗ dựa cho cháu!”

Vẻ mặt Trần Mộc Châu ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, khẽ cong ngón tay: “Ông nội đối với cháu tốt, cháu biết. Sau này Mộ Hàn nhất định sẽ hiểu được sự nhọc lòng của ông, bây giờ anh ấy không chấp nhận cháu cũng không sao.”

Cô ta thuận thế buông tay ông cụ Chánh, đứng dậy nhìn về phía xa xăm: “Ông ơi, cháu và anh Mộ Hàn sau này nhất định sẽ hạnh phúc. Dù sao thì giữa hai chúng ta cũng không có trở ngại nào cả.”

“Đúng vậy, cháu và thằng Mộ Hàn nhất định sẽ hạnh phúc!” Ông cụ Chánh chỉ mới nghe thấy nửa câu đầu thì tinh thân của ông ta đã trở nên nhẹ nhõm.

Nửa câu sau của Trần Mộc Châu chỉ nói lẩm bẩm, ngoài bản thân cô ta ra thì không ai có thể nghe thấy, chỉ như gió thoảng mây bay.

Tư Mộ Hàn tìm Nguyễn Tri Hạ từ sáng sớm đến chiều tối, cuối cùng thì Lâm Tiến Quân cầm báo cáo so sánh ADN, thông báo với anh rằng vết máu bên vách núi đúng là máu của Nguyễn Tri Hạ, cảnh sát còn tìm thấy bóng dáng của cô trong một máy quay giám sát ở gần bờ vực.

Máy quay giám sát quay lại không rõ lắm nhưng miễn cưỡng thì cũng thấy được Nguyễn Tri Hạ chạy thật nhanh rồi nhảy xuống biển, phía sau còn có một người đàn ông đuổi theo nhưng nhìn không rõ là ai, sau đó anh ta đứng lại đó chờ rất lâu rồi mới quay người rời đi.

Tư Mộ Hàn mở mắt trừng trừng, ngồi bên vách núi suốt một buổi Tối.

Dường như linh hồn anh cũng đi đã đi theo Nguyễn Tri Hạ mất rồi, suốt đêm không ngủ, hai mắt anh trở nên vô hồn.

Nửa đêm tim anh thật sự đau đến khó chịu, đầu ngón tay anh bất giác bấu víu lấy mặt đất, nước mắt cứ rớt như mưa, thậm chí anh còn nghĩ hay là nhảy xuống theo Nguyễn Tri Hạ cho rồi, lúc sống không thể ở bên nhau, chết đi rồi thì sẽ có thể giữ cô lại bên cạnh anh.

“Tư Mộ Hàn!” Lê Quốc Nam cũng vừa mới nhận được tin báo. Vì việc tìm kiếm ở các bệnh viện khá khó khăn, anh ta lại cùng những người khác chia nhau ra tìm, điện thoại cũng đã hết pin từ sớm nên mãi đến khi anh ta vừa tìm được một chút manh mối, định quay về tìm người thì mới được thông báo cho biết sự thật.

Anh ta vội vã chạy đến thì thấy anh đang ngồi mất hồn ở đó, cơn tức giận của Lê Quốc Nam dâng trào, không thể nào đè nén được.

“Nguyễn Tri Hạ đã không còn nữa, có việc này tôi nghĩ là anh có quyền được biết” Ở Hải Phòng, anh ta muốn đối phó với Tư Mộ Hàn là chuyện rất dễ dàng nhưng anh ta đã không làm gì cả bởi vì anh ta không thể làm chuyện có lỗi với tình cảm bao năm của mình và Nguyễn Tri Hạ.

“Sở dĩ tôi và Nguyễn Tri Hạ ở lại trong nước lâu như vậy là vì cô ấy đã mang thai, mang thai con của anh. Bởi vì anh và ông cụ Chánh mà suýt chút không giữ được đứa bé, vì vậy cô ấy mới cần phải ở lại trong nước nghỉ dưỡng lâu như vậy”

Ánh mắt Lê Quốc Nam lạnh lùng, anh ta cười nhạt rồi nói tiếp: “Nói cho cùng Nguyễn Tri Hạ như vậy đều là do anh tạo ra, Tư Mộ Hàn, anh mới là cội nguồn của tội ác!”

Lê Quốc Nam nói xong thì quay người rời khỏi chỗ đó, anh ta phải đi xuyên đêm để đến Mỹ chăm sóc cho Nguyễn Kiến Định.

Anh ta không thể đánh chết Tư Mộ Hàn nhưng chắc chắn Nguyễn Kiến Định có khả năng đó, anh ấy có thể đè Tư Mộ Hàn xuống mà đánh.

“Lê Quốc Nam, không thể nào, sao Tri Hạ có thể có thai, sao có thể có thai được?” Anh vốn dĩ đang ngồi ngây ra, sau khi nghe thấy thì lập tức đứng bật dậy, nắm chặt lấy áo của Lê Quốc Nam, vẻ mặt như phát điên.

“Cái gì gọi là không thể, có gì mà không thể? Tư Mộ Hàn, anh không tin thì về mà hỏi ông nội của anh đi, nếu không phải vì Nguyễn Tri Hạ thông minh lanh lợi thì đứa bé đã sớm chết trong tay của ông nội anh rồi!”