“Hừ!” Cực kì đau, Nguyễn Tri Hạ tức giận liếc nhìn Tư Mộ Hàn, trong lòng thầm than thở, chẳng lẽ người đàn ông này là chó à, sao lại thích cắn người như vậy? Cô lui về phía sau, nhưng gương mặt vẫn thản nhiên và nhã nhặn, cần thận sờ lên đôi môi sưng tấy của mình: “Khi nào thì tôi được ra? Ông cụ Chánh có biết tôi ở đây với anh không? Ông ta có đồng ý cho tôi ở lại đây không?” Lâm Tiến Quân đã nói với cô về hôn ước của Tư Mộ Hàn và Trần Mộc Châu, theo tính khí của ông cụ Chánh, nếu ông ta biết rằng cô ở đây, có thể sẽ bắt cô đi mất.
“Những chuyện này không phải là chuyện em nên lo, Tri Hạ, anh đưa em đi nơi khác sống trước, giải quyết xong chuyện trong nhà, anh hứa sẽ đưa em đi Mỹ chơi, tiện thể xem anh trai em có ổn không!” Tư Mộ Hàn nói. Trán đầy mồ hôi của anh một nửa là vì tức giận, còn nửa còn lại là nhẫn nhịn.
“Tôi rõ ràng có thể ở bên cạnh anh trai tôi mọi lúc, nhưng anh lại nhất định phải giữ tôi ở lại, anh Mộ Hàn, tôi không cần lòng tốt của anh.” Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ vẫn giữ sự bình tĩnh và lạnh lùng.
Đứng cách xa Tư Mộ Hàn một khoảng, đôi mắt to tròn đầy cảnh giác nhìn anh, trong nháy mắt, nó liếc qua liếc lại, thật là có chút đáng yêu.
Nhịp tim của Tư Mộ Hàn lệch một nhịp.
“Tri Hạ, sau khi khoảng thời gian này trôi qua, em có thể đi Mỹ bất cứ lúc nào em muốn. Cho anh thêm thời gian được không?”
“Tư Mộ Hàn, anh Nam sắp tới Mỹ rồi, mong anh buông tha cho tôi, anh trai tôi vẫn còn ở đó.” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, cô cảm thấy không còn chút sức lực nào, lại mệt mỏi như chưa từng có.
Tư Mộ Hàn nhướng mày chế nhạo, rốt cuộc vẫn muốn di tìm Lê Quốc Nam: “Nguyễn Tri Hạ, em thật sự rất tàn nhẫn, Lê Quốc Nam làm cho em nhớ kỹ đến vậy sao? Thậm chí khi hai chúng ta ở bên nhau nhất định vẫn phải nhắc đến anh ta?” Giọng điệu đều đều như đang nói chuyện của người khác, vẻ mặt Tư Mộ Hàn đầy u ám, vừa nói chuyện vừa ném áo khoác lên một bên sô pha, ngón tay thon dài, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
Nguyễn Tri Hạ Cứ đi một bước lại cởi một nút, đến khi tới cạnh Nguyễn Tri Hạ thì áo sơ mi đã rơi xuống đất, lộ ra cơ ngực cùng bắp tay đều đặn mạnh mẽ.
Ở cạnh Tư Mộ Hàn bốn năm, Nguyễn Tri Hạ biết rằng thân hình anh rất tốt, cũng hiểu rất rõ: “Những thứ này thì liên quan gì đến anh Nam, Tư Mộ Hàn, tôi với anh đã chẳng còn quan hệ gì… A…
Anh mau buông ra cho tôi!” Lời còn chưa nói hết thì chiếc váy xanh nhạt trên người đã bị giật ra thành một mớ hỗn độn, bị vứt vào góc cạnh giường.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn nửa ôm ném lên giường, ga giường đen cùng cơ thể trắng trẻo của cô tạo nên hai mảnh đối lập mạnh mẽ: “Tư Mộ Hàn, anh đúng là một tên biến thái!” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn vẫn lạnh lùng như thường ngày.
Thậm chí bên môi còn mang theo chút không vui, mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô, lộ ra vài phần máu lạnh và mỉa mai.
Anh căn bản không quan tâm, kiêu ngạo vênh mặt lên, dùng con mắt lạnh nhạt đấu với Nguyễn Tri Hạ, u ám xuyên thẳng vào tâm trí, xen lẫn ghen ghét và không vui: “Tri Hạ, em đã muốn nghĩ Lê Quốc Nam như vậy, nếu không thể lấy được sự chú ý của em, vậy phải xin lỗi bốn năm qua rồi!” Nói xong, thân hình cơ bắp không chút khách khí đè xuống.
Trong phòng hương thơm thoang thoảng xẹt qua chóp mũi, mát lạnh sạch sẽ nhưng nhanh chóng bị sự kiều diễm giữa hai người thổi bay, chỉ còn sự mê hoặc lan tỏa.
Qua bốn năm, Tư Mộ Hàn đã sớm biết được nơi nhạy cảm trên cơ thể Nguyễn Tri Hạ, anh cong môi cười tà.
Một đêm phóng đãng.
Sáng sớm, lúc rạng sáng đêm trước có một trận mưa, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, cánh tay Nguyễn Tri Hạ nổi da gà, cô nhẹ nhàng dựa sát vào nguồn nhiệt bên cạnh.
Chẹp miệng định quay ra ngủ tiếp, cô đột nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, đầu óc mơ màng tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, thấy Tư Mộ Hàn đang nằm bên cạnh ngủ, không chút phòng bị, y như một đứa trẻ, Nguyễn Tri Hạ ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt anh.
Người đàn ông mang khí chất ưu nhã, ngay cả khi không mảnh vải che thân cũng không bị ảnh hưởng, còn có thêm vài phần hấp dẫn, cổ tay lớn, eo thon mạnh mẽ, chân dài hữu lực, đây từng là những thứ Nguyễn Tri Hạ thích nhất, nhưng hiện tại, liếc nhìn cũng đã là điều xa xỉ.
Cô cẩn thận trèo khỏi giường.
Mở tủ quần áo ra, tất cả đều là màu xám hoặc màu đen, bên cạnh còn có một hàng sơ mi trắng cùng những chiếc cà vạt khác nhau, có lẽ được dùng vào những buổi họp. Anh thích hai màu này, cũng hợp với khí chất của anh, thâm trầm và thanh lịch, còn thêm một chút tự phụ.
“Sao dậy sớm vậy, còn chưa đến bảy giờ, ngủ thêm một lát rồi dậy giúp tôi dọn nhà, được không?” Hai cánh tay Tư Mộ Hàn vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô. Trên đỉnh đầu, ánh sáng từ trong tủ quần áo chiếu ra, phác họa lại khuôn mặt anh một cách rõ ràng, tạo dưới đáy mắt một bóng mờ nhạt nhẽo.