“Anh Nam, thật tốt quá. Anh Nam… có nằm mơ em cũng không nghĩ đến, anh Nam…” Kể từ chuyện xảy ra năm năm trước, đây là lần thứ hai Lê Quốc Nam nhìn thấy dáng vẻ vừa cười vừa nhảy cẵng lên của cô, khóe miệng anh ta cũng không kìm được mà giương lên. Lê Quốc Nam đưa tay ôm lấy Nguyễn Tri Hạ, cùng cười với cô như muốn làm tan biến hết mọi phiền muộn trong suốt năm năm qua.
Không uổng công anh ta đi sớm về khuya ở nước ngoài năm năm liền, tất cả mọi nỗ lực của anh ta đều được đền đáp xứng đáng. Lê Quốc Nam nhìn cô gái trong lòng mình, đầu mày hiện lên vẻ dịu dàng ôn nhu võ tận.
“Ting tỉing ting…” Điện thoại trong túi xách của Nguyễn Tri Hạ cũng không chịu thua kém mà reo len, Nguyễn Tri Hạ giãy ra khỏi vòng tay của Lê Quốc Nam, hơi áy náy chỉ chỉ vào điện thoại của mình rồi cầm túi xách rời khỏi phòng.
Lúc lấy điện thoại ra, đập vào mắt Nguyễn Tri Hạ là một dãy số xa lạ.
Nếu là Nguyễn Tri Hạ lúc nào cũng bận rộn của trước đây, chắc chắn cô sẽ thẳng tay cúp máy.
Nhưng bây giờ bệnh tình của Nguyễn Kiến Định đã có hy vọng, tảng đá đè nặng trái tim cô cũng đã được hạ xuống nên hiếm có khi nào Nguyễn Tri Hạ được nhàn nhã thoải mái mà nhận điện thoại như vậy.
“Nguyễn Tri Hạ!” Cô vừa đặt điện thoại lên tai, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói sắc bén đến chói tai của một người phụ nữ đập thẳng vào màng nhĩ Nguyễn Tri Hạ, khiến cô sửng sốt hồi lâu mới định thần lại. Giọng nói này là… Trần Mộc Châu.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nhìn trong phòng bệnh, Lê Quốc Nam đang chuyên tâm kiểm tra cho Nguyễn Kiến Định, cô nhíu mày đi đến cửa sổ ở đầu kia của hành lang.
“Xin hỏi cô tìm tôi có việc gì?” Sắc mặt Trần Mộc Châu trắng bệch, cô ta đang ngồi trong quán cà phê cách bệnh viện Nhân Dân không xa, hai mắt dán chặt lên cửa sổ phòng bệnh của Nguyễn Kiến Định. Sắc mặt cô ta trầm xuống, u ám đến đáng sợ. Là cô ta quá bất cần, vốn tưởng rằng không có sự giúp đỡ của nhà họ Tô, Nguyễn Tri Hạ sẽ không thể gây ra sóng gió gì.
Không ngờ ở hoàn cảnh này, Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể dựa vào khuôn mặt kia để mê hoặc được Tư Mộ Hàn và Lê Quốc Nam, khiến hai người đàn ông đó mê mẩn cô đến điên đảo thần hồn, bất chấp thể diện mà gây nhau ở “Thiên Đường”, thậm chí Tư Mộ Hàn còn có chìa khóa nhà cô. Trong một khoảnh khắc, sự đố ky và không cam tâm trong lòng Trần Mộc Châu đã dâng trào đến cực điểm.
Một đêm không dài nhưng cũng đủ để cô ta bỏ tiền đi điều tra về quãng thời gian năm năm qua của Nguyễn Tri Hạ, điều tra xem rốt cuộc cô có bí thuật gì.
Sáng sớm nay lúc nhận được tư liệu, Trần Mộc Châu đã không thể làm gì được. Cô ta đen mặt chạy tới quán cà phê bên cạnh bệnh viện từ sớm, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ lúc cô bước vào, đợi mười lăm phút sau cô ta mới gọi điện thoại.
“Nguyễn Tri Hạ, với tư cách là đệ nhất mỹ nữ của Hải Phòng khi đó, làm tình nhân của người khác có cảm giác thế nào?”
“Làm người vẫn cần có thể diện, quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, dùng sắc đẹp để chơi đùa với người ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ thôi. Bây giờ cô chỉ có cái bản mặt xinh đẹp kia thôi đúng không, cô nói xem khi nào anh Hàn sẽ chơi chán cô? Thành phố này có bao nhiêu cậu ấm như vậy, chắc hắn anh Hàn cũng không cần cô đâu, cứ đợi mà xem.” Lời nói sắc bén của Trần Mộc Châu như đâm vào tai Nguyễn Tri Hạ.
Cô nhíu chặt mày, mím môi không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc lá rơi ở phía xa kia như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Bao nhiêu năm qua Trần Mộc Châu luôn ghét Nguyễn Tri Hạ, ghét vẻ ngoài điểm tĩnh thản nhiên của cô, rõ ràng cô đã trở thành kẻ cù bất cù bơ mất đi nơi nương tựa nhưng vẫn tỏ ra mình là tiên nữ giáng trần, điều này thực sự khiến người khác thấy chán ghét.
“Trần Mộc Châu, bao nhiêu năm như vậy, tôi rất hiểu rõ con người cô.
Có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra di, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô đâu.”
Nguyễn Tri Hạ rũ hai mắt xuống, chặn lại tia sáng hiện ra dưới mắt, thu hồi nụ cười rồi lạnh lùng nói.
Trần Mộc Châu sửng sốt một chút, nghỉ ngờ chính mình vừa rồi nghe lầm, cô ta biết rõ tình tình Nguyễn Tri Hạ như thế nào. Nguyễn Tri Hạ của trước kia cao ngạo giống như một con thiên nga, sẽ không thèm nói những lời này với bọn họ, không ngờ mới chỉ có năm năm mà cô đã thay đổi quá nhiều như vậy.
“Nếu cô Nguyễn Tri Hạ đã nói như vậy, quán cà phê bên cạnh bệnh viện, tôi sẽ đợi cô mười lăm phút!” Trần Mộc Châu khinh thường cười nhạo một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ cô ta cúp điện thoại rồi ngồi xuống ghế dài, sắc mặt cũng đỏ lên vài phần.
Nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy trên tay, Nguyễn Tri Hạ nhìn nó một phút đồng hồ vẫn không hiểu chuyện gì, sau đó cô mới chậm rãi cất lại vào túi.
Năm năm trôi qua, Nguyễn Tri Hạ đã sớm nhìn rõ thế giới này, người nghèo không có quyền nói, hơn nữa cô còn phải chăm sóc anh trai, cô không có kế hoạch gì nhiều cho bản thân vì sợ rằng mình sẽ không thể kiên trì được nữa.
Sau khi làm sạch cảm xúc của mình trong một lúc, Nguyễn Tri Hạ quay trở lại phòng bệnh với nụ cười trên môi.