Chương 2982:
Tay của Cố Tri Dân đang di chuyển trên bàn phím, Cố Mãn Mãn vừa nói ra, động tác tay của anh lập tức dừng lại, hơi nâng mắt lên, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Cố Mãn Mãn.
Trong lòng của Cố Mãn Mãn kêu chết rồi, cô ấy biết là vấn đề này không thể hỏi được.
Sự tò mò có thể giết chết một con mèo.
Nhưng mà cô không thể khống chế được sự tò mò của mình.
“Nếu như anh…”
“Đã chia tay rồi.”
Cố Mãn Mãn muốn nói là “nếu như anh không muốn nói thì thôi đi”, kết quả là Cố Tri Dân lại giành nói trước cô, trả lời câu hỏi này.
“Chia… chia tay rồi?”
Cố Mãn Mãn bị dọa đến nỗi nói chuyện lắp bắp.
Trước đó cô ấy đã phát giác được giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ xảy ra vấn đề.
Nhưng mà hai người này vẫn cứ luôn kỳ quái, Cố Mãn Mãn đều quen thân với hai người này, thời gian lâu dài, cũng quen thuộc trạng thái như thế này của bọn họ.
Nhưng mà bây giờ Cố Tri Dân nói với cô ấy là đã chia tay rồi.
Cái này đột ngột quá đi thôi.
“Còn có vấn đề gì nữa không?” Cố Tri Dân lạnh lùng nhìn cô ấy.
Giọng nói của anh nghe giống như là một câu nghi vấn.
Nhưng mà Cố Mãn Mãn biết rằng, nếu như cô còn dám hỏi câu hỏi nào đó chạm đến bãi mìn của anh, hôm nay chỉ sợ là sẽ không đi dễ dàng như vậy.
“Em đi đây, chuyện đó có tiến triển thì nhất định phải báo cho em biết đó.” Cố Mãn Mãn khá là quan tâm tới chuyện này, cô cảm thấy là nó không đơn giản như vậy.
Cố Tri Dân không nói lời nào, thông tin lộ ra từ trong ánh mắt chỉ có hai chữ: phiền phức.
Cố Mãn Mãn cẩn thận quay người đi ra ngoài.
Không thể trêu chọc người đàn ông thất tình được, nhìn bộ dạng này đã thấy đáng sợ.
…
Tối hôm đó, Cố Mãn Mãn liền chuyển vào trong nhà của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cũng không ngờ tới là Cố Mãn Mãn thật sự lại đột ngột chuyển tới đây, ngày hôm đó lúc cô gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, chính là muốn lấy cớ Cố Mãn Mãn chuyển đến đây để gọi điện thoại cho anh.
Bây giờ Cố Mãn Mãn thật sự chuyển tới, căn phòng trước đó của Cố Tri Dân ở đã trở thành phòng của Cố Mãn Mãn.
“Công tắc ở đây nè, bộ chăn này cần phải thay đổi một chút…”
Thẩm Lệ dẫn theo Cố Mãn Mãn đi vào căn phòng trước đó của Cố Tri Dân, cô muốn đi dọn dẹp đồ đạc, dọn ở chỗ này một chút lại dọn ở chỗ kia một chút.
“Được rồi, để tự em làm cho, tay chân của em còn lành lặn, muốn đến đây là để chăm sóc cho chị, sao có thể để cho chị làm những chuyện này được chứ.” Cố Mãn Mãn kéo Thẩm Lệ qua một bên, kêu cô ngồi đó đừng nhúc nhích.