Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 297




Chương 297:

 

Nguyễn Tri Hạ nhận lấy đưa cho Tư Gia Thành.

 

Chờ Tư Gia Thành ổn định lại mới cùng Nguyễn Tri Hạ đi vào bên trong.

 

Lãnh Tuấn tự nhiên cũng biết Tư Gia Thành.

 

Lãnh Tuấn hết sức kinh ngạc: “thiếu gia, cậu đến thành phố Hà Dương lúc nào?”

 

Tư Gia Thành lén chạy đến, cho đến bây giờ, ngoại trừ Trần Tuấn Tú cùng Tư Mộ Hàn, người nhà họ Tư ở thành phố Hà Dương còn không biết anh ta đã trở về.

 

Tư Gia Thành còn nhỏ tuổi nên ham chơi, được tới tham gia bữa tiệc tối thì tất nhiên rất vui mừng.

 

Nhưng Tư Gia Thành quên mất trước đó mình lén về nước, đợi lát nữa gặp cậu, cậu ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị vặn hỏi.

 

Tư Gia Thành phiền não muốn bứt tóc của mình, nhưng vừa nghĩ tới kiểu tóc này mới làm nên miễn cưỡng rụt tay lại.

 

Nguyễn Tri Hạ giải thích thay cho Tư Gia Thành: “Tiểu Thành đã về được một thời gian nhưng vẫn ở chỗ chúng tôi, người nhà cậu ấy cũng biết.”

 

Lãnh Tuấn là một cấp dưới rất biết cách cư xử đúng mực, tất nhiên sẽ không hỏi quá nhiều về chuyện của chủ nhân.

 

Anh ta dẫn Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành tới phòng nghỉ gặp Tư Đình Phong.

 

 

Tư Đình Phong vẫn ung dung, hòa nhã như lần trước Nguyễn Tri Hạ đã gặp.

 

Nhìn vẻ ngoài thì Tư Mộ Hàn và Tư Đình Phong rất giống nhau, nhưng trên người anh có phần thâm trầm, trong mắt không bao giờ hết vẻ u ám.

 

Khi Tư Đình Phong nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cũng hơi sửng sốt: “Tri Hạ?”

 

“Bố.” Nguyễn Tri Hạ đi tới trước mặt ông ấy và ngoan ngoãn gọi một tiếng.

 

Tư Đình Phong còn vẫn chưa thấy Nguyễn Tri Hạ trở lại dáng vẻ ban đầu nên nhất thời kinh ngạc cũng là bình thường.

 

Dù sao ông ấy cũng không phải là người tầm thường, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi đã nhanh chóng trở lại bình thường: “Mộ Hàn đâu?”

 

“Anh ấy… không được khỏe nên không tới được.” Nguyễn Tri Hạ mở miệng ra liền nói dối, thậm chí không cảm thấy quá chột dạ, bản thân cô cũng thấy rất kinh ngạc.

 

May là Tư Đình Phong hình như cũng không quá để ý tới chuyện Tư Mộ Hàn có tới hay không.

 

Ông ấy khẽ gật đầu: “Ừ.”

 

Tư Đình Phong liếc nhìn Tư Gia Thành đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ nói: “Tuấn Tú cũng ở đây. Mấy người trẻ tuổi các con nói chuyện với nhau đi.”

 

Vừa rồi Lãnh Tuấn đã nói chuyện của Tư Gia Thành cho Tư Đình Phong biết nên ông ấy cũng không hỏi nhiều.

 

Tư Gia Thành cười rất ngoan ngoãn: “Vậy cậu ơi, chúng cháu đi trước đây.”

 

Ra khỏi phòng nghỉ, Tư Gia Thành giơ ngón tay cái về phía Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, chị đúng là quá lợi hại, còn dám nói dối ở trước mặt cậu!”

 

“Cái này không gọi là nói dối, cái này gọi là mượn cớ.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu nói: “Cậu cho rằng ông ấy không biết Tư Mộ Hàn không muốn tới sao? Chẳng qua ông ấy hỏi, tôi mượn cớ lấy lệ một chút, tất cả mọi người sẽ không mất mặt mà thôi.”

 

“… Hóa ra là vậy, người lớn các người thật phức tạp mà.” Tư Gia Thành kéo thật dài chữ “mà” cuối cùng.

 

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười trừng mắt với cậu ta, lại nghe phía sau vang lên giọng nói ôn hòa của Trần Tuấn Tú: “Tiểu Thành, Tri Hạ.”

 

Cho dù trước đó Tư Gia Thành đã nói Trần Tuấn Tú cũng ở đây, nhưng Nguyễn Tri Hạ không để ý lắm, kết quả vừa ra khỏi cửa lại gặp được.

 

Đúng là… lúng túng!