Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2938




Chương 2938:

 

Mà bây giờ, anh ta đã đến dưới tầng của nhà cô ấy được bốn mười phút.

 

Khi cô ấy xuống còn đang nghĩ xem Đào Triển Minh có tức giận không.

 

Bây giờ nhìn vẻ mặt anh ta bình tĩnh, chắc hẳn là không tức giận đi.

 

Cố Mãn Mãn cúi đầu, đi trên đôi giày cao gót bước nhanh tới. Đào Triển Minh nghe được tiếng động quay đầu nhìn cô ấy. Cố Mãn Mãn ngước mặt lên, nói: “Tôi xong rồi.”

 

Anh ta cảm nhận được vẻ áy náy trong nụ cười của cô ấy chứ?

 

Nếu anh ta cảm nhận được thì tuyệt đối đừng tức giận đấy.

 

Ánh mắt Đào Triển Minh dừng lại hơi lâu trên mặt cô ấy, sau đó mới chậm rãi quan sát một lượt từ trên xuống dưới.

 

Trong lòng Cố Mãn Mãn vui sướng nghĩ, không phải là anh ta muốn khen mìn chứ?

 

Khi con người đang cao hứng lại dễ dàng chìm đắm ở trong niềm vui sướng, dễ dàng không nhìn đường…

 

Cố Mãn Mãn một lòng chờ Đào Triển Minh khích lệ, lại không để ý tới nhìn đường, khi sắp đi đến trước mặt Đào Triển Minh, cô ấy không cẩn thận đạp phải một hố nhỏ, hơi lảo đảo, cả người nghiêng về phía trước.

 

Nếu là bình thường, cô ấy mặc giày đế bằng thì chút hố nhỏ ấy cũng không thể làm gì được cô ấy.

 

Nhưng bây giờ cô ấy đi giày cao gót nên căn bản không khống chế được cơ thể mình…

 

Cô ấy đột nhiên ngã về phía trước, tưởng mình sẽ ngã xuống đất, tất cả quần áo và trang điểm hôm nay xem như uổng công.

 

Nhưng may là… Đào Triển Minh phản ứng nhanh đã đỡ lấy cô ấy, khiến cô ấy may mắn tránh được tai họa.

 

Cố Mãn Mãn thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

 

Vẻ mặt Đào Triển Minh không tốt lắm, đỡ cô ấy đứng vững: “Còn tốt chứ?”

 

“Tốt, tốt.” Cố Mãn Mãn vội vàng gật đầu.

 

Không ngã xuống đất đã vô cùng may mắn rồi, chỗ nào cũng tốt.

 

Đào Triển Minh lập tức thả tay ra và xoay người đi mở cửa xe luôn.

 

Anh ta mở chính là cửa xe bên ghế phụ, sau khi mở cửa xe, anh ta quay đầu thấy Cố Mãn Mãn vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh ta: “Lên xe.”

 

“A.” Cố Mãn Mãn chạy chậm qua.

 

Cô mới chạy được hai bước, lại nghe Đào Triển Minh khẽ mắng: “Chạy cái gì mà chạy?”

 

Cố Mãn Mãn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn. Cô ấy mới chạy hai bước thôi, chọc gì tới anh ta chứ?

 

Đào Triển Minh nhìn cô ấy với vẻ mặt vô cảm.

 

Được rồi, cô ấy không đoán ra được lúc này Đào Triển Minh đang suy nghĩ gì, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được tâm trạng anh ta bây giờ không tốt lắm, vậy là được rồi.

 

Cố Mãn Mãn lên xe, trong đầu bắt đầu nhớ lại. Cô ấy nhớ khi mình mới quen biết Đào Triển Minh, anh ta còn rất khách sáo với cô ấy, trên mặt thỉnh thoảng còn lộ vẻ tươi cười, chỉ cần không động tới giới hạn cuối cùng của anh ta thì anh ta cơ bản đều tươi cười với người ta.