Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 284




Chương 284:

 

Thế nhưng, nụ cười càng sâu hơn của Tư Mộ Hàn đã nói cho cô biết, Tư Mộ Hàn đang nói rất nghiêm túc.

 

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghĩ tới tất cả hành động lúc trước của Nguyễn Hương Thảo tuy vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, nhưng không hề nghi ngờ chất vấn.

 

 

Hôm sau.

 

Nguyễn Tri Hạ thức dậy, theo thói quen lấy điện thoại di động ra lên mạng, lại phát hiện tất cả các trang web lớn và mạng xã hội đều bị càn quét bởi sự kiện ông cụ Nguyễn về nước.

 

Có tin tức tài chính và kinh tế, cũng có tin tức giải trí.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng náo nhiệt.

 

Mười lăm năm trước, ông cụ Nguyễn ở thành phố Hà Dương cũng có thể xem là một người nổi tiếng, giao tiếp rất rộng, có nhiều người quyền thế hơn ông ta chịu qua lại với ông ta.

 

Nhưng mà, lúc Nguyễn thị đang phát triển lớn mạnh, ông cụ Nguyễn lại đột nhiên đi nước ngoài.

 

Một lần rời đi là mười lăm năm, bây giờ lại đột nhiên trở về, khiến giới truyền thông chú ý cũng không có gì lạ.

 

Nhưng có thể khiến nhiều nhà truyền thông tranh nhau đưa tin như vậy, có hơi phô trương quá.

 

Tư Mộ Hàn ở bên cạnh cũng tỉnh lại.

 

Tối hôm qua anh ôm Nguyễn Tri Hạ ngủ, sau khi Nguyễn Tri Hạ vừa tỉnh, liền đẩy tay anh ra, nhích sang bên kia giường, bây giờ trong ngực anh trống không.

 

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lộ sự khó chịu, một lần nữa ôm Nguyễn Tri Hạ vào trong lòng, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, ánh mắt lơ đãng liếc qua điện thoại cô, nhạt giọng nói: “Tôi cho người đi làm đó, em thấy sao?”

 

Trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo không dễ phát hiện, giống như một đứa trẻ cảm thấy chuyện tự thú là rất giỏi giang, đang chờ được khen ngợi.

 

Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Anh để cho báo chí đăng tin làm nghiêm trọng chuyện của ông nội tôi như vậy làm gì?”

 

Cô không được thông minh như Tư Mộ Hàn, đôi khi sẽ không theo kịp suy nghĩ của anh.

 

“Không có gì, chỉ là để những người nên biết cũng biết được tin ông cụ Nguyễn đã trở về.”

 

Tư Mộ Hàn nói xong, đột nhiên giật lấy điện thoại di động trong tay cô, giọng nói mờ ám: “Chúng ta có thể làm vài chuyện có ý nghĩa một chút.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe ra sự khác thường trong giọng nói của anh, nhưng đã muộn.

 

Tay cô bị Tư Mộ Hàn ép buộc phải đặt vào chỗ kia trên thân thể anh, nhiệt độ nóng bỏng đến mức gần như muốn thiêu cháy cả tay cô.

 

“Tôi muốn dậy đến công ty đi làm.” Gương mặt Nguyễn Tri Hạ thoáng cái đỏ bừng.

 

Buổi tối tắt đèn, nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó.

 

Bây giờ trời đã sáng, trong phòng cũng sáng trưng, mặt cô cũng không thể dày được như mặt của Tư Mộ Hàn.

 

“Ừ, chúng ta nhanh nhanh một chút, nếu không sẽ muộn.”

 

“Không…Ưm…”

 

 

Sự thật chứng minh, loại sinh vật được gọi là đàn ông này, cho dù bình thường nhìn có vẻ đứng đắn nghiêm túc, lên đến trên giường đều giống nhau – không biết xấu hổ.

 

Đợi đến sau khi hai người xong xuôi, cách giờ làm việc cũng không xa.

 

Hai người hiếm thấy rời giường rửa mặt cùng lúc.

 

Nguyễn Tri Hạ chỉnh trang ở trước bàn trang điểm, Tư Mộ Hàn đầy hứng thú đứng một bên nhìn cô.

 

Cô không nhịn được thúc giục anh: “Anh sửa soạn thì đi trước đi.”

 

Tư Mộ Hàn cong môi, trong giọng nói có vài phần nghiêm túc ôn nhu hiếm thấy:“Em không trang điểm đã đủ đẹp rồi”.

 

Anh khen dáng vẻ của cô, cực kỳ nghiêm túc.