Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2637




Chương 2637:

 

Trên đường về nhà, điện thoại của Thẩm Lệ vang lên.

 

Cô lấy điện thoại ra xem, phát hiện là số của Cố Tri Dân, trong lòng căng thẳng, hơi vội vàng nhận điện thoại: ”Cố Tri Dân, anh ở đâu thế?”

 

”Ở nhà.” Giọng nói của Cố Tri Dân hết sức bình tĩnh, đầu dây bên kia không chút tạp âm, nghe chắc là đang ở trong không gian rất yên lặng.

 

Trong lúc nhất thời Thẩm Lệ tức giận, nâng cao âm lượng: ”Mẹ Cố lo sắp chết rồi, vậy mà anh còn ở trong nhà, anh mau gọi điện lại cho mẹ Cố đi, em qua ngay đây, anh ngoan ngoãn ở nhà đợi cho em!”

 

Cố Tri Dân trầm mặc một lát: ”Lát nữa anh có cuộc họp phải đến công ty.”

 

Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: ”Anh cứ không đợi thử xem!”

 

”Đợi, đợi bao lâu cũng được, đợi thế nào cũng không thành vấn đề.” Cố Tri Dân thoả hiệp, thậm chí trong giọng nói còn mang theo ý thứ trêu đùa.

 

Thẩm Lệ không nói lời vô ích với anh ta nữa, ngắt điện thoại xong liền giục tài xế: ”Phiền bác nhanh chút ạ.”

 

Chưa được bao lâu, chiếc xe đã dừng ở cửa tiểu khu của Thẩm Lệ ở.

 

Lần trước cô tình cờ gặp Cố Tri Dân ở một nhà hàng thịt nướng gần đây nên biết anh ta cũng sống ở đấy.

 

May là trước đó đã hỏi số nhà của Cố Tri Dân.

 

Nhưng đây là tiểu khu cao cấp, tầng nào cũng phải quẹt thẻ mới được, Thẩm Lệ đang định tìm đồ nghề thì nghe thấy sau lưng có người gọi cô.

 

”Thẩm Lệ.”

 

Thẩm Lệ quay đầu lại nhìn thấy Cố Tri Dân đã ngồi trên ghế dài ở cách đó không xa.

 

Anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà, cả người uể oải dựa vào ghế, trông rất tự do và nhàn nhạ, ánh nắng chiều phủ lên người của anh, khiến cho cả người của anh trông dịu dàng ấm áp hơn so với bình thường.

 

Anh mỉm cười với Thẩm Lệ trong ánh chiều dương, nụ cười sạch sẽ giống như là một cậu con trai vừa lớn, hoàn toàn không có chút cảm giác cấp bách và lo lắng của những việc đã xảy ra.

 

Thẩm Lệ ngạc nhiên nhìn anh một hồi lâu mới chợt thở dài một hơi.

 

“Sao mấy ngày không gặp mà lại trở nên ngớ ngẩn thế này rồi?”

 

Cố Tri Dân thấy cô chỉ kinh ngạc nhìn anh, cũng không đi qua, anh liền đứng dậy đi về phía Thẩm Lệ.

 

Chân của người ta vừa cao vừa dài, bước chân bước từng bước lớn, chưa đi được mấy bước đã đi đến trước mặt của Thẩm Lệ.

 

Hai tay của Cố Tri Dân đặt vào trong túi quần, càng lộ ra vẻ lười biếng hơn, anh cuối người đối mặt với Thẩm Lệ: “Nào, nói với anh xem, thế nào?”

 

Vẻ mặt của Thẩm Lệ đã khôi phục bình thường, ánh mắt của cô đánh giá Cố Tri Dân một cách tế nhị: “Điện thoại di động của anh đâu rồi?”

 

“Chắc là ở nhà.” Cố Tri Dân móc móc trong túi, sau đó đưa tay ra cho Thẩm Lệ nhìn, biểu thị ở trong túi không có cái gì.

 

Nghe giọng điệu của anh giống như là ngay cả chính anh cũng không xác định được điện thoại của mình ở đâu.

 

Nhưng mà cái người này bình thường là người không bao giờ rời khỏi điện thoại.

 

Thẩm Lệ nhìn xung quanh, cảm thấy đây không phải là chỗ nói chuyện.

 

“Về nhà rồi nói.”