Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 260




Chương 260:

 

Nguyễn Lập Nguyên quay đầu nhìn về phía Tri Hạ, giống như là lần đầu tiên quen biết cô vậy, quan sát cô thật cẩn thận.

 

Nguyễn Tri Hạ đón nhận ánh mắt của ông ta, tiếp tục nói: “Bởi vì Trần Tuấn Tú không thể nào nhận người phát ngôn của Nguyễn Thị, chuyện này không bình thường, nhất định có mờ ám.”

 

Nguyễn Lập Nguyên thâm trầm nhìn chằm chằm Tri Hạ một lát, rồi gật nhẹ đầu ngay sau đó: “Con nói rất có lý.”

 

Sau lần Tư Mộ Hàn giúp Nguyễn Thị, trong lòng ông ta tự nhiên cũng càng tự mãn, ông ta thấy được năng lực của Tư Mộ Hàn, hiển nhiên cảm thấy để cho một tên dựa vào việc đóng phim để có cơm ăn như Trần Tuấn Tú nhận làm người phát ngôn của Nguyễn Thị, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

 

Lại không nghĩ tới sẽ đưa tới mầm họa lớn như thế, đối với Nguyễn Thị vừa có chuyển biến tốt thật như chó cắn áo rách.

 

Nguyễn Hương Thảo thấy ba mình lại khen Nguyễn Tri Hạ, lập tức thấy không vui.

 

“Bố à, cô ta nói có lý gì chứ, Trần Tuấn Tú đối xử với con rất khác biệt, con thấy chắc chắn là anh ta thích con rồi, cứ giao chuyện này cho con, con sẽ nghĩ cách bảo anh ta thú nhận trước truyền thông là vì thích con nên mới chịu đồng ý nhận làm người phát ngôn của Nguyễn Thị!”

 

Dáng vẻ của Nguyễn Hương Thảo tràn đầy tự tin, làm Nguyễn Tri Hạ mở rộng tầm mắt.

 

Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự mãn quá đáng như Nguyễn Hương Thảo như thế, vẫn là lần đầu cô thấy được.

 

Trần Tuấn Tú sẽ thích kiểu phụ nữ thế nào cô cũng không biết.

 

Có lẽ là thiên kim con nhà có thanh thế, môn đăng hộ đối, có lẽ là một cô gái có khuôn mặt và gia cảnh rất bình thường nhưng chắc chắn đều có ưu điểm.

 

Dám chắc là sẽ không phải kiểu như Nguyễn Hương Thảo, cô ta thì có ưu điểm gì? Ngủ với nhiều đàn ông rồi? Hay là sự tự tin không bình thường của cô ta?

 

“Rầm!”

 

Nguyễn Lập Nguyên vỗ mạnh lên bàn trà một cái, tức giận rống to: “Đừng đi làm loạn nữa!”

 

“Con mới không là làm loạn.” Nguyễn Hương Thảo hất cằm đầy tự tin, lườm Nguyễn Tri Hạ, rồi đi ra ngoài ngay.

 

Nguyễn Lập Nguyên tức giận tới mức cứ chỉ vào phía cửa mà chẳng nói nên lời.

 

“Con ra ngoài trước.”

 

Tri Hạ cũng không hề ở lại an ủi ông ta.

 

Con gái tự mình chiều hư, bị khinh bỉ là đáng đời!

 

Lúc ăn cơm trưa, Nguyễn Tri Hạ vừa bước ra cao ốc Nguyễn Thị, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng dựa vào xe cách đấy không xa.

 

Anh mặc một bộ vest màu đen phẳng phiu, áo sơ mi phía trong không có thắt cà vạt, hai nút chỗ cổ áo được cởi ra, cả người hiện rõ vẻ phóng túng.

 

Nguyễn Tri Hạ dừng bước theo bản năng.

 

Tư Mộ Hàn đã nhìn về phía cô, anh chỉnh lại thân thể đứng đắn chút, không làm động tác dư thừa nào, cũng chẳng mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú về phía cô thôi.

 

Ý của anh ta là bảo cô nhanh lên một chút.

 

Môi cô hơi mấp máy, cũng hơi hất cằm lên, đi về phía anh ta.

 

Sau khi lại gần, cô vòng tay, giữa hai hàng lông mày có vẻ bừa bãi: “Ông chủ Tư tìm tôi có chuyện gì?”

 

Mặc dù giọng nói của cô rất thờ ơ, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.

 

Đây là lần đầu tiên cô đứng đối diện với anh ta sau khi “Tư Gia Thành” trở về làm Tư Mộ Hàn.

 

Lúc đối mặt với anh ta, cô vẫn hay có chút sợ hãi, đó chính là sợ sệt – tính trời sinh của con người khi đối mặt với kẻ mạnh.

 

Tư Mộ Hàn nghe thế, hơi nhíu mày: “Em gọi tôi là gì?”

 

“Tổng giám đốc của truyền thông Thịnh Hải.” Trong mắt Tri Hạ có ý cười lạnh lùng: “Cảm ơn ngài lúc trước đã nể mặt, gửi thư phỏng vấn cho tôi.”