Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2529




Chương 2529:

 

Nếu như lần này có thể khiến cho danh tiếng của Thẩm Lệ thối nát, không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa, lúc đó còn đến trước mặt quỳ gối cầu xin cô ta, vậy thì càng tốt nữa.

 

Hoang tưởng như vậy, Tiêu Văn đã chìm vào giấc ngủ.

 

Nhìn thấy Tiêu Văn đã ngủ, Cố Tri Dân ngồi ở bên giường mới từ từ ngồi thẳng người dậy, ánh mắt rơi trên chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

 

Thai phụ cần nghỉ ngơi nhiều, nếu cứ chơi điện thoại sẽ không tốt cho bé cưng.

 

Cố Tri Dân đứng dậy, cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, tay buông lỏng một cái, điện thoại liền rơi xuống.

 

Rơi xuống 10 tầng lầu, điện thoại chắc đã không dùng được nữa rồi.

 

Cố Tri Dân trầm tư một hồi, rồi lại mở cửa ra khỏi phòng bệnh, dặn dò vệ sĩ: “Xuống dưới lầu nhặt điện thoại dùm tôi, vất vả rồi.”

 

 

“Chị Tiểu Lệ, em hỏi được rồi, nghe nói Đào Triển Minh đó gần đây đúng lúc đang ở bên này công tác, cho nên mới đến phim trường thăm thú, anh ta bây giờ vẫn còn đang ở trong thành phố đó.”

 

Cố Mãn Mãn vừa đẩy cửa vào thì liền đem thông tin mình điều tra được một mạch nói ra.

 

Thấy cô cả mặt đầy mồ hôi, Thẩm Lệ liền rót cho cô ly nước, rồi lại đưa khăn giấy cho cô.

 

Cố Mãn Mãn nhận lấy khăn giấy lau qua loa mồ hồi trên mặt mình, rồi uống ngụm nước, sau đó mới hỏi với khuôn mặt nghi hoặc: “Tại sao lại muốn tìm Đào Triển Minh thế? Hôm đó anh họ bế ả bitch trà xanh đó đi xong, em đi tìm đạo diễn để xin nghỉ, cố ý nhìn xung quanh một cái nhưng không có nhìn thấy Đào Triển Minh , anh ta cũng không phải là người chứng kiến tận mắt, không giúp được gì hết.”

 

Lúc nãy Thẩm Lệ nói buổi tối muốn mời Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ăn cơm, cho nên vừa ra khỏi bệnh viện thì Cố Mãn Mãn đã giúp cô đặt một phòng bao ở nhà hàng tốt nhất trong thành phố.

 

Do cách thời gian ăn tối còn rất ít, nên bọn họ đã trực tiếp đến nhà hàng, sau đó Thẩm Lệ bảo cô đi thăm dò hành tung của Đào Triển Minh, cô đã hỏi cả một vòng người, nước bọt cũng cạn khô rồi, cuối cùng cũng hỏi được hành tung của Đào Triển Minh.

 

Thẩm Lệ cười cười nhưng không giải thích, chỉ hỏi Cố Mãn Mãn: “Đã biết Đào Triển Minh ở đâu rồi chưa?”

 

Nghe Thẩm Lệ hỏi thế, Cố Mãn Mãn nở nụ cười đắc ý: “Đương nhiên là đã điều tra ra rồi, chị dặn em làm gì thì tất nhiên em sẽ giải quyết ổn thỏa hết, nhưng mà, chắc chắn chị không đoán được Đào Triển Minh ở đâu đâu!”

 

Cố Mãn Mãn đã tính toán hết từ trước, cảm thấy chắc chắn Thẩm Lệ sẽ không đoán ra được.

 

Thẩm Lệ vén mái tóc lòa xòa bên tai của mình, rồi thơ ơ nói: “Anh ta ở trong khách sạn mà chúng ta ăn cơm.”

 

“Không hổ danh là chị Thẩm.” Cố Mãn Mãn ngạc nhiên trừng to mắt, rồi mới giơ ngón tay cái lên, còn bắt chước người trong đoàn làm phim, gọi cô là “chị Thẩm.”

 

“Em đã kêu chị đoán thì chắc chắn chị phải biết khách sạn mà Đào Triển Minh ở chứ, nhưng em lại nói đảm bảo chị sẽ không đoán được đó là khách sạn nào, mà đó lại là khách sạn tốt nhất trong thành phố, chúng ta đặt phòng ở đó, Đào Triển Minh vừa khéo lại ở trong phòng đó, thế chẳng phải là sự trùng hợp lớn nhất à?”

 

Sau khi nghe Thẩm Lệ giải thích, bèn khoanh tay ung dung nhìn Cố Mãn Mãn.

 

Gương mặt Cố Mãn Mãn bộc lộ ra vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới liên tục gật đầu: “Đúng đúng! Rất có lý! Tâm phục khẩu phục!”

 

“Thực chất đây là logic rất đơn giản, chỉ cần động não là biết được ngay.” Thẩm Lệ cốc đầu Cố Mãn Mãn.

 

Thực chất Cố Mãn Mãn rất thông minh, chỉ có điều cô ấy lười suy nghĩ mà thôi.

 

Cố Mãn Mãn gật đầu với vẻ mặt đã học hỏi được rồi: “Em biết rồi!”