Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2508




Chương 2508:

 

“Dù chị muốn về nghỉ ngơi bao lâu, phải đền bù hợp đồng bao nhiêu, em bồi thường thay chị.” Cố Mãn Mãn nói rất khí phách, thiếu chút nữa tự mình cũng bị cảm động.

 

“Em lấy tiền đâu ra?”

 

“Ba em có tiền.”

 

Cố Mãn Mãn là con gái duy nhất trong nhà, cô đến đòi tiền cha mình, ba cô nhất định sẽ cho.

 

Thẩm Lệ dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, đừng chắn đường nữa, chị xuống xe về phòng nghỉ ngơi đã, ngày mai còn phải quay phim đấy.”

 

Cố Mãn Mãn nghe thấy Thẩm Lệ căn bản không coi lời cô nói là thật, không phục nói: “Chị Tiểu Lệ, chị không tin em phải không?”

 

“Tin em tin em, nhưng mà em đừng chắn đường nữa.” Thẩm Lệ lại đẩy Cố Mãn Mãn sang bên cạnh.

 

Cố Mãn Mãn hừ một tiếng: “Chị chính là không tin tưởng em.”

 

Cô nói xong quay người nhảy xuống xe, rồi dơ tay ra đỡ Thẩm Lệ: “Dù sao bây giờ em cũng là người đại diện của chị, hành trình của chị phải thông qua em mới tính, em bảo chị phải nghỉ ngơi, thì chị phải nghỉ ngơi.”

 

Sau khi Thẩm Lệ được cô ta đỡ xuống xe, bèn dơ tay gõ lên đầu cô: “Cánh cứng quá rồi, lịch trình của chị phải để em nói mới tính à, chị còn có thể xào em lên làm mồi câu cá mực đấy!”

 

Cố Mãn Mãn sờ lên đầu mình, không vừa lòng bĩu môi: “Chị đuổi việc em thì sẽ không tìm được người đại diện vào vừa trẻ lại vừa xinh như em nữa đâu, bây giờ em chính là người đại diện trẻ tuổi xinh đẹp nhất của truyền thông Thịnh Hải.

 

“Nếu nói như vậy, có thể được em làm người đại diện, là vận may của chị hả?” Thẩm Lệ bị cô chọc nở nụ cười.

 

Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ nở nụ cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, cô đang muốn nói chuyện, thì nghe thấy có người gọi Thẩm Lệ.

 

“Tiểu Lệ.”

 

Thẩm Lệ vừa nhìn về phía người gọi, đã kinh ngạc vui mừng lên tiếng: “Tri Hạ, sao cậu lại đến đây, Không phải nói lần này không cùng đoàn sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ là biên kịch chính của 《 Mất Thành 》, theo lý thuyết lẽ ra nên ở cùng một đoàn làm phim, nhưng mà Tư Mộ Hàn chê ở trong đoàn vất vả, cho nên nếu như phải sửa kịch bản, thì bảo cô trao đổi qua mạng với đoàn làm phim.

 

Nhưng thể loại phim huyễn tưởng này, sẽ có rất nhiều chi tiết cần phải chú ý, biên kịch không ở trong đoàn sẽ rất phiền phức.

 

Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Biên kịch không ở trong đoàn thì sao được.”

 

“Tư Mộ Hàn đồng ý?” Thẩm Lệ hơi tò mò, Tư Mộ Hàn không giống người có tính tình dễ dàng thỏa hiệp.

 

Nguyễn Tri Hạ cười tủm tỉm gật đầu: “Ừ.”

 

“Không phải chứ, Tư Mộ Hàn nhìn qua không phải người không có nguyên tắc như vậy.”

 

“Đúng vậy, chỉ có điều…” Nguyễn Tri Hạ cố ý dừng lại một lát, rồi ghé sát vào tai Thẩm Lệ nói nhỏ: “Tớ chính là nguyên tắc của anh ấy.”

 

“. . .” Thẩm Lệ bị ném thức ăn cho chó vào mặt, cô đẩy Nguyễn Tri Hạ ra: “Cậu đi đi, người độc thân như tớ đây không hợp để làm bạn thân với cậu.”

 

“Nhanh thế đã về rồi.” Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nói với ra phía sau lưng Thẩm Lệ.

 

Thẩm Lệ quay lại nhìn, thì thấy Tư Mộ Hàn đang cầm trong tay hai túi bánh mận khô.

 

Nguyễn Tri Hạ thấy thế giải thích cho Thẩm Lệ: “Chúng tớ vừa mới đến chưa lâu, đi ngang qua quán này thấy mùi hương đặc biệt nên bảo Tư Mộ Hàn đi mua giúp tớ.”