Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2491




Chương 2491:

 

“Chỉ cần cô im miệng là tôi sẽ có hứng ăn, ăn gì cũng được.” Giọng Cố Tri Dân không lớn, chỉ dùng giọng nói hai người có thể nghe được cho nên phải dựa vào cũng gần, coi như cho Tiêu Văn mặt mũi.

 

Mà như vậy người khác nhìn vào lại giống như đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh, cảm thấy buồn bực, nhỏ giọng nói với Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, với sự hiểu biết của cậu về Cố Tri Dân, cậu nghĩ anh ấy có thật sự thích Tiêu Văn không?”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi nghi ngờ cuộc sống, cảm thấy đây không phải Cố Tri Dân mà cô quen biết.

 

Trước đây cô luôn cho rằng Cố Tri Dân không đứng đắn nhưng đến nay cũng coi như quen biết bao nhiêu năm, cũng biết Cố Tri Dân là người có nguyên tắc.

 

Thẩm Lệ nhìn hai người đang dựa sát vào nhau đối diện: “Có lẽ là yêu thật lòng.”

 

Trước đó còn nói muốn chia tay, bây giờ lại thân mật như thế, không phải yêu thật lòng thì là gì.

 

Nguyễn Tri Hạ giật giật khoé miệng: “Có lẽ vậy.”

 

Thẩm Lệ vẫn luôn ra hiệu bằng ánh mắt cho Cố Mãn Mãn đang xem kịch, ý bảo cô ấy có thể bắt đầu rồi.

 

Nếu không phải Tiêu Văn đến thì Cố Mãn Mãn đã “giả chết” để rời đi từ sớm rồi.

 

Sau đó thấy dáng vẻ trà xanh khiêu khích Thẩm Lệ của Tiêu Văn, Cố Mãn Mãn bận xem kịch hay cho rằng sẽ có chuyện lớn nhưng sức chiến đấu của Tiêu Văn quá kém, căn bản xem không đủ nghiện.

 

Cố Mãn Mãn hơi thất vọng, nằm rạp xuống bàn ăn, “cộp” một tiếng.

 

Kha Trật bên cạnh hết hồn: “Cô Cố, cô sao thế?”

 

Cố Mãn Mãn nằm bò ra bàn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đầu… tôi… đau… quá…”

 

“Mãn Mãn, em sao thế?” Thẩm Lệ vẻ mặt lo lắng tới xem tình hình Cố Mãn Mãn, quả thật là không có ai phát hiện ra điều gì không đúng, ngoài Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân.

 

“Đau đầu…” Vẻ mặt Cố Mãn Mãn yếu ớt, giả vờ rất giống, hé mắt thành một đường, dáng vẻ yếu ớt như một giây tiếp theo là sẽ rời khỏi thế giới xinh đẹp này.

 

“Bây giờ chị đưa em đến bệnh viện.” Thẩm Lệ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nói: “Thật ngại quá, xin lỗi không ở lại được nữa, ngày mai tôi vẫn sẽ tham gia buổi đọc kịch bản với mọi người đúng giờ.”

 

Kha Trật hỏi: “Cô Cố không sao chứ? Có cần giúp đỡ không?”

 

Cố Mãn Mãn sợ Kha Trật sẽ làm hỏng chuyện, vội vàng yếu ớt nói: “Bệnh cũ thôi…”

 

“Tôi đi trước, ngày mai gặp nhé.” Thẩm Lệ dìu Cố Mãn Mãn vội vàng ra về.

 

Đến khi hai người ra khỏi quán lẩu cũng không có ai phát hiện ra điều gì khác thường.

 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ: “Khả năng diễn xuất của người đại diện cậu đúng là giống cậu.”

 

Thẩm Lệ trả lời rất nhanh: “Tớ đã chuyển lời cậu nói cho Mãn Mãn, cô ấy nói cảm ơn đã khen.”

 

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, biết ngay là giả vờ mà.

 

Thẩm Lệ có nhiều mưu mô, Cố Mãn Mãn cũng không phải kẻ tầm thường, hai người ở cùng nhau chắc chắn sẽ có kịch hay.

 

Nguyễn Tri Hạ tới ăn khuya cũng chỉ vì muốn làm quen với mọi người trong đoàn phim một chút, bây giờ Tiêu Văn nhìn không thể thuận mắt này đã tới nên cô cũng không muốn ở lại lâu hơn.

 

“Em muốn về.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu, khẽ dựa vào Tư Mộ Hàn, nhẹ giọng nói.