Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2436




Chương 2436:

 

Cố Tri Dân cảm thấy khó chịu, trên mặt liền xuất hiện nét âm trầm, nhưng lúc ngẩng đầu lên khóe môi đã mang theo một nụ cười như có như không, đứng dậy đi lên sân khấu.

 

Hôm nay là buổi tiệc cuối năm, anh ta không thể làm mất đi nhiệt tình của nhân viên được.

 

Vốn chỉ là muốn duy trì bầu không khí, không ngờ cuối cùng lại lấy đá đập lên chân mình.

 

Bài hát “Ngọt ngào”.

 

Cố Tri Dân vừa mới bước lên sân khấu, âm thanh ồn ào ở phía dưới càng lớn hơn.

 

Người dẫn chương trình đưa một cái micro cho Cố Tri Dân.

 

Cố Tri Dân cầm micro lên: “Tôi vẫn nghĩ rằng mọi người đều là người trẻ tuổi giống như tôi, không ngờ là tôi nghĩ sai rồi, mọi người lại còn nghe bài hát “Ngọt ngào” của thế kỷ trước, tôi đã nhìn lầm mọi người rồi.”

 

Tất cả mọi người điều nghe ra đây là câu nói đùa, nhưng Cố Tri Dân còn cố ý dùng ngữ khí đứng đắn nhất.

 

Tiếng nói của anh vừa dứt, mọi người ở phía dưới liền cười vang một trận.

 

Tiêu Văn quay đầu sang nhìn Cố Tri Dân, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý và tham lam, người đàn ông có tính tình này như Cố Tri Dân, cho dù cô ta có đốt đèn lồng cũng không thể tìm được một người khác.

 

Cho nên bất luận có dùng thủ đoạn gì cũng phải ở bên cạnh Cố Tri Dân.

 

Cho dù là Cố Tri Dân chỉ nói giúp cô ta, nhưng trong vòng giải trí này có rất nhiều cặp buộc chặt lẫn lộn với nhau, cuối cùng xào tới xào lui lại thành sự thật.

 

Huống chi cô ta lại tin tưởng năng lực của mình nhất định có thể giữ được Cố Tri Dân.

 

Cố Tri Dân nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh liền chính xác tìm được vị trí của Thẩm Lệ.

 

Có vẻ tinh thần của cô không tốt lắm, tay đang đặt ở cằm không biết nhìn cái gì.

 

Đúng lúc Tiêu Văn quay đầu lại liền phát hiện Cố Tri Dân hơi mất tập trung nhìn chằm chằm một chỗ nào đó dưới sân khấu, cô ta thuận theo ánh mắt nhìn sang, cũng đã nhìn thấy Thẩm Lệ.

 

Vậy mà lại đang nhìn người phụ nữ đó.

 

Gần đây người phụ nữ kia không có một tuyên truyền nào, đều sắp bị mọi người lãng quên rồi, bộ dáng cúi đầu ủ rũ kia thật sự khiến cô ta hả giận.

 

Nhưng sao có thể đủ được chứ.

 

Lần trước Cố Tri Dân vì Thẩm Lệ mà lại hung hăng táng cô ta một bàn tay, sưng vài ngày mới xẹp xuống.

 

Món nợ này cô ta nhớ kỹ.

 

Đáy lòng của Tiêu Văn cũng đã có âm mưu âm độc, ngay cả ánh mắt cũng trở nên âm tàn, có điều mọi người vẫn đang vui vẻ với lời nói của người dẫn chương trình trên sân khấu, Cố Tri Dân đứng ở một bên lại đang nhìn Thẩm Lệ, cho nên căn bản không ai phát hiện ra ánh mắt của cô ta.

 

Rất nhanh, hậu trường bắt đầu phát bài “Ngọt ngào”.

 

Đây là một bài hát rất xưa cũ, nhưng vẫn trở thành một bản tình ca kinh điển.

 

Tiêu Văn đưa tay kéo lấy cánh tay của Cố Tri Dân, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bắt đầu rồi.”

 

Cố Tri Dân thu hồi tầm mắt lại, bất động thanh sắc rút cánh tay bị cô ta kéo ra, sau đó hô với những người ở dưới sân khấu: “Bài hát này tặng cho mọi người.”

 

Vẽ mặt của Cố Tri Dân mang theo vài phần ngã ngớn và tùy ý, đẹp trai không biên giới, lại khiến lòng người cam tâm tình nguyện bị anh ta phụ bạc.