Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2352




Chương 2352:

 

Nguyễn Tri Hạ ý thức được không đúng, vừa định ngăn Tư Nguyễn lại, nhưng Tư Nguyễn đã nói tiếp: “Vừa nãy chú Cố và người phụ nữ khác ôm nhau trong phòng làm việc…”

 

Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, thở dài bất đắc dĩ.

 

Cô cứ tưởng Tiêu Văn sẽ là người nói chuyện này ra, không ngờ cục thịt nhỏ nhà cô mới là người nói ra sớm nhất.

 

Nguyễn Tri Hạ vội vàng cầm lấy di động, lên tiếng giải thích với Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, cậu hãy nghe tớ nói, chuyện đó…”

 

Thẩm Lệ chỉ hơi ngừng lại một chút, lập tức khôi phục vẻ tự nhiên, ngắt lời Nguyễn Tri Hạ: “Cậu căng thẳng cái gì chứ, chẳng nhẽ tớ còn không biết tính Cố Tri Dân như thế nào sao? Tớ sẽ không suy nghĩ nhiều đâu, tớ biết hết mà.”

 

Nói cũng đúng, muốn hỏi ai hiểu rõ Cố Tri Dân nhất, vậy chắc chắn là Thẩm Lệ.

 

Dù sao họ cũng đã lớn lên bên nhau từ nhỏ.

 

Nguyễn Tri Hạ thấy thế cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

 

***

 

Buổi tối khi về nhà, Nguyễn Tri Hạ kể vài chuyện ban ngày xảy ra ở công ty cho Tư Mộ Hàn nghe.

 

Tư Mộ Hàn cười đầy ẩn ý, giọng vui vẻ: “Sẽ còn nhiều kịch hay lắm.”

 

Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn anh: “Anh nói ai?”

 

“Tri Dân và nghệ sĩ công ty cậu ta sẽ còn nhiều kịch hay.” Ý cười trên mặt Tư Mộ Hàn càng sâu, anh giải thích qua loa.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lời của anh có ẩn ý.

 

“Là ý gì vậy?”

 

“Em nghĩ thêm đi.”

 

Tư Mộ Hàn đưa tay gõ nhẹ trán cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cau mày trầm tư một lát, nghĩ đến cái gì đó đột nhiên mở to hai mắt: “Ý của anh là, Cố Tri Dân cố ý tạo cơ hội để Tiêu Văn có thể tiếp cận anh ta sao? Chắc không phải là vì muốn Tiểu Lệ ghen đấy chứ?”

 

Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Nếu không thì là gì?”

 

“Cũng đúng…” Nguyễn Tri Hạ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Cố Tri Dân ngày trước cũng là người đàn ông đào hoa sát gái, những cô gái giống như Tiêu Văn anh ta muốn đùa bỡn thế nào mà chẳng được, nhưng anh ta lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, quá rõ ràng thì sẽ bị Tiểu Lệ phát giác…”

 

Nguyễn Tri Hạ nhớ tới lời mà Thẩm Lệ đã nói với cô trước khi đi công tác, rồi lắc đầu nói: “Em luôn có cảm giác anh ta đang tự mang đá đập chân mình.”

 

Thẩm Lệ đã biết rõ rồi, cũng không phải không giận mà phép khích tướng đã không còn tác dụng với cô ấy nữa rồi.

 

Chưa tới hai ngày, Thẩm Lệ đã quay về thành phố Hà Dương.

 

Vừa khéo là vào chủ nhật.

 

Sáng sớm, cô ấy đã gọi điện hẹn Nguyễn Tri Hạ ra ngoài chơi.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ cô ấy mới hết bận quay về, chắc là cũng mệt mỏi uể oải, muốn mời cô ấy tới nhà ăn cơm nhưng Thẩm Lệ từ chối.

 

“Chúng ta ra ngoài ăn đi, chỉ tớ với cậu.”