Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2330




Chương 2330:

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không do dự nói tên bệnh viện, Mạch Đình Kiên lắng nghe cô nói và cũng đồng ý với cách làm của cô, điều này cũng cho thấy anh sẽ không làm khó Chiến Hằng, cho dù nói tên bệnh viện cho anh biết cũng không sao, anh sẽ không gây khó dễ cho Lưu Chiến Hằng.

 

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Tư Nguyễn: “Mẹ, ăn cơm thôi.”

 

“Nhanh đi thay quần áo, chúng ta xuống dưới ăn cơm.” Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn.

 

 

Tư Mộ Hàn nói muốn đến Tư thị làm việc, Nguyễn Tri Hạ cũng không có ngăn cản anh.

 

Vấn đề bây giờ của Tư thị không hề nhỏ, nếu tiếp tục kéo dài chuyện này thì rốt cuộc người xử lý vẫn là Tư Mộ Hàn.

 

Tốt hơn hết là bây giờ xử lý, còn tiết kiệm được rất nhiều thứ.

 

Tư Mộ Hàn đến công ty, Nguyễn Tri Hạ liền đi bệnh viện xem Lưu Chiến Hằng và A Ly.

 

Hôm qua Lưu Chiến Hằng phẫu thuật xong thì cô rời đi, cũng không biết tình hình hiện tại của Lưu Chiến Hằng thế nào.

 

Nguyễn Tri Hạ đến bệnh viện, đầu tiên là đi gặp bác sĩ.

 

“Ca phẫu thuật rất thành công, tính mạng của bệnh nhân cũng không còn bị nguy hiểm, hiện đã chuyển qua phòng bệnh bình thường, bây giờ điều quan trọng nhất là chăm sóc sau phẫu thuật, cùng sức khỏe tâm lý của bệnh nhân.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe bác sĩ nói xong, gật gật đầu: “Tôi đã biết, cám ơn bác sĩ.”

 

Vấn đề chăm sóc sau phẫu thuật, bây giờ cô đã sắp xếp y tá, hơn nữa A Ly vẫn luôn quyết tâm một lòng, cho dù nửa đời sau của Lưu Chiến Hằng không thể đứng lên nổi, A Ly cũng sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta.

 

Còn về phần sức khỏe tâm thần?

 

Bản thân Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, hơn nữa chính bản thân anh ta khiến đôi chân như vậy, điều này cũng không cần phải lo lắng.

 

Rời khỏi phòng làm việc của Bác Sĩ, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đi đến phòng bệnh của Lưu Chiến Hằng.

 

Đẩy cửa ra, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy A Ly đang ngồi trên giường bệnh.

 

A Ly nghe thấy tiếng mở cửa và ánh mắt đang nhìn về phía mình, sắc mặt phức tạp: “Cô Hạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu coi như đáp lại, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh.

 

Trên người Lưu Chiến Hằng cắm đầy các loại ống dẫn, vẫn đang thở oxy, cả người trông rất yếu ớt.

 

Anh ta cong môi, nở một nụ cười khó khăn với Nguyễn Tri Hạ, giống như anh ta đã làm trước khi tiến vào phòng phẫu thuật.

 

“Em đã đến.”

 

Từ trong giọng nói của anh ta có thể nhận ra được, anh ta biết rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ đến.

 

“Cảm thấy thế nào?” Nguyễn Tri Hạ hỏi anh ta.

 

“Cảm thấy rất tốt.” Lưu Chiến Hằng bởi vì hơi thở suy yếu, lúc nói chuyện tốc độ cũng rất chậm.

 

Anh ta từ từ quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, vô cùng ấm áp.

 

“Không chết thì cố gắng vượt qua.” Anh ta hơi dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: “Hơn nữa, còn được tự do.”

 

Tạ Sinh chết, anh ta đã được tự do.