Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2260




Chương 2260:

 

Bình thương Mạc Hạ cũng không mấy thân thiết với Tư Mộ Hàn nhưng lại nhỏ giọng nói: “Con muốn ngủ với ba ba.”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn đưa mắt nhìn bác sĩ: “Cho tôi một cái khẩu trang.”

 

Khóe mắt nhìn thấy Cố Tri Dân cũng ở đó, mày lại nhíu lại: “Sao cậu cũng đến đây?”

 

“Không phải cậu ốm rồi sao, tôi sang thăm ngay trong đêm, cậu còn không cảm động mà hỏi tôi sao lại đến đây sao?” Cố Tri Dân nhịn không được trợn mắt một cái.

 

Lúc nãy anh không đi tới, để không gian lại cho Nguyễn Tri Hạ và Mạc Hạ, cho nên Tư Mộ Hàn không nhìn thấy anh.

 

“Cậu cũng biết tôi chỉ là ốm thôi…” Tư Mộ Hàn ngưng một lát, nghĩ tới Mạc Hạ còn ở đây, nên nửa câu sau “cũng chưa có chết” nuốt trở về.

 

Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ nhìn Tư Mộ Hàn một cái, đàn ông có lúc thật cứng miệng, cô quay đầu nói với Cố Tri Dân: “Cũng trễ lắm rồi, hay anh cứ ở lại đây đi, tôi cho người sắp xếp phòng.”

 

“Được.” Cố Tri Dân cũng không từ chối, thực sự cũng đã trễ lắm rồi, anh cũng bắt đầu uồn ngủ, ở đây là giữa eo núi, về nhà anh cũng khá xa, anh lười lái xe.

 

Nguyễn Tri Hạ cho người làm chuẩn bị phòng xong, lúc trở lại phòng ngủ thì phát hiện Mạc Hạ đã ôm Tư Mộ Hàn ngủ rồi, anh sợ lây bệnh cho bé nên đã đeo khẩu trang, lúc này cũng hơi híp mắt lại.

 

Cô tưởng Tư Mộ Hàn đã ngủ rồi nên rón rén đi tới đắp chăn cho bọn họ.

 

Nhưng Tư Mộ Hàn lại mở mắt.

 

Động tác của Nguyễn Tri Hạ hơi khựng lại, nhỏ giọng nói: “Em đã sắp xếp phòng cho Cố Tri Dân rồi.”

 

Tư Mộ Hàn hơi gật đầu, ánh mắt cô nhìn về khẩu trang trên mặt anh: “Đeo vào không khó chịu sao?”

 

“Không sao.” Đeo khẩu trang lại kèm theo giọng nói khàn đặc, nên âm thanh có chút ồm ồm.

 

Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết anh hẳn là không mấy thoải mái, anh bình thường cũng không hay đeo khẩu trang, sao lại thấy thoải mái cho được.

 

Cô cũng không vạch trần anh, chỉ nói: “Em mang Mạc Mạc về phòng.”

 

Tư Mộ Hàn lắc lắc đầu, lại đưa tay niết niết mặt Mạc Hạ: “Mai nó thức dậy sẽ giận dỗi, không cần đâu, cứ để vậy ngủ đi.”

 

Đứa bé mỗi ngày thay đổi thật nhiều, lúc trước khi hai mẹ con họ tới đây, đứa bé cũng không mấy bám lấy anh, thật hiếm thấy khi mà đêm nay lại muốn ngủ cùng anh.

 

Nhìn dứa bé nho nhỏ như vậy nhưng thực ra rất lanh loiwjm cái gì cũng hiểu, Tư Mộ Hàn biết, Mạc Hạ không phải đột nhiên mà muốn ngủ cùng anh, mà là nhìn thấy anh ốm nên quan tâm thôi, chỉ là bé hẳn là không hiểu loại cảm giác này gọi là quan tâm.

 

Tâm tư đặt trên người Mạc Hạ thực ra rất ít, ba năm đó anh bị thôi miên mất kí ức, lúc Mạc Hạ ở với anh, đều đa số là do người làm chăm sóc, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy lại càng không có thời gian và sức lực để quan tâm bé.

 

Tuy rằng anh không đặt tâm tư lên bé quá nhiều, nhưng bé vẫn quan tâm anh, lúc này đây anh cảm nhận được sâu sắc mối quan hệ máy mủ tình thân của bọn họ.

 

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ tụ lại trên mặt Tư Mộ Hàn một lúc, mỉm cười nói: “Được.”

 

Cuối cùng cũng có thời gian để hai cha con bồi dưỡng tình cảm rồi.

 

Buổi sang, Mạc Hạ dậy trước.

 

Bé cũng không có chứng gắt ngủ, lật người ngồi dậy, nhưng nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn còn ngủ bên cạnh.

 

Anh vẫn chưa tỉnh, bé ngồi dậy vận động một lát, lại cẩn thận leo lên giường.