Chương 2258:
Tư Mộ Hàn mặt không thay đổi đi theo cô giống như con rối không có cảm xúc, Nguyễn Tri Hạ quay đầu ra hiệu với mấy người bảo vệ ở sau lưng: “Đi theo ông ta.”
Bảo vệ nhạy bén hiểu được ý tứ của cô liền gật đầu.
Toàn bộ hành trình Tư Mộ Hàn cũng không có một tia phản ứng, thậm chí không hề phát hiện cô đang làm cái gì, trước kia anh không phải như vậy, căn bản cô không có khả năng ở dưới mí mắt anh làm ra chuyện mở ám gì.
Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ dường như cũng chứa một đống bông, chặn lại vô cùng khó chịu.
Lúc Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn về đến nhà Tư Nguyễn cũng vừa tỉnh đang ngái ngủ mắt lim dim từ trên lầu đi xuống.
Tư Nguyễn trông thấy bọn họ đi từ ngoài cửa vào, trên người Tư Mộ Hàn còn ướt đẫm không khỏi mở to hai mắt.
“Ba, sao ba đi ra ngoài lại không bung dù, dính mưa như thế này sẽ bị bệnh đó.” Cô bé đi ra ngoài đều biết phải bung dù, ba là người lớn như thế còn không biết đi ra ngoài phải bung dù sao, cảm giác ba gần đây có chút đần.
“Ừm.”
Người đàn ông vừa rồi ở bên ngoài đem người ta đánh gần chết giờ lại ôn hòa mở miệng: “Lần sau ba sẽ bung dù.”
Nguyễn Tri Hạ lo lắng cho thân thể của anh nên thúc giục Tư Mộ Hàn lên lầu đi tắm rửa trước.
Cô cảm thấy trước đó để Tư Mộ Hàn uống dự phòng thuốc cảm cúm cũng bằng không, cô cũng đã chuẩn bị tốt nếu Tư Mộ Hàn bị bệnh.
Trên thực tế, Tư Mộ Hàn đúng là đã ngã bệnh.
Đợt bệnh này giống như là đã ấp ủ ở trong thân thể của anh từ lâu, khí thế rất hung hăng.
Lúc rạng sáng, cả người anh nóng đến mức giống như sắp bốc cháy, Nguyễn Tri Hạ vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, đám người giúp việc bận bịu tứ phía, tất cả đều đã chờ sẵn.
Cùng đi với bác sĩ còn có Cố Tri Dân.
Lúc Nguyễn Tri Hạ trông thấy Cố Tri Dân thì hơi kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
“Quen biết.” Cố Tri Dân chỉ vào bác sĩ nói.
Bác sĩ có quen biết với bọn họ, Cố Tri Dân tham gia tang lễ xong về nhà, trái nghĩ phải nghĩ cũng cảm thấy Tư Mộ Hàn nhất định sẽ nhiễm bệnh liền gọi điện thoại cho bác sĩ, dặn bác sĩ nếu có chuyện gì thì thông báo cho anh ta một tiếng, bởi vì anh ta biết, Nguyễn Tri Hạ không thích phiền phức người khác, nhưng anh ta lại lo lắng Nguyễn Tri Hạ không ứng phó qua nổi.
Dù sao thân thể Nguyễn Tri Hạ mặc dù đã khôi phục một chút nhưng đến cùng so với người bình thường thì vẫn kém hơn, và lại trong nhà còn có Tư Nguyễn cũng cần phải chăm sóc, Tư Mộ Hàn mà ngã xuống không nhất định có thể ứng phó qua được.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ khẽ động, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
“Nói những lời khách sáo này làm gì.” Cố Tri Dân lắc đầu, bộ dáng không đứng đắn kia bây giờ ngược lại lại nghĩ tới cái gì, nghiêm túc nói với Nguyễn Tri Hạ: “Nếu như cô thật sự có lòng muốn cảm ơn tôi, cô có thể đem chuyện của Thẩm Lệ nói cho tôi một chút.”
Tất nhiên là Nguyễn Tri Hạ biết Cố Tri Dân đang nói tới chuyện gì, nhưng cô cảm kích Cố Tri Dân và nói cho Cố Tri Dân chuyện của Thẩm Lệ là hai việc hoàn toàn khác nhau.
“Tôi cũng biết chắc chắn cô biết rõ ràng chuyện này.” Cố Tri Dân hít sâu một hơi: “Tôi cũng biết cô cũng sẽ không nói cho tôi, không nhắc tới chuyện này nữa, Đình Kiên thế nào rồi?”
“Sốt rất cao.”
Trong lúc nói chuyện thì có một đoàn người chạy tới cửa phòng ngủ.